Việc phân công người ở lại quản lý Cố phủ đã xong.
Hiện tại trong nghị sự phòng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Ngữ Yên.
“Ngữ Yên, cháu không có chuyện gì muốn nói với chúng ta sao?” Cố Bắc Kiệt hỏi.
Cố Ngữ Yên gật đầu, xong nàng lại lắc đầu.
“Là có chuyện hay không có chuyện?” Cố Bắc Diệp nhíu mày nhìn nàng.
“Được rồi, con đúng là có chuyện muốn nói nhưng mà mọi người cứ ngồi xuống trước đã.”
Đợi nội tổ phụ và các vị thúc thúc đều đã an tọa, nàng mới từ tốn châm trà cho từng người.
Sau đó Cố Ngữ Yên đi đến vị trí giữa nghị sự phòng, búng tay một cái.
“Tách.”
Tiếng búng tay vừa chấm dứt, ba giây sau ngay bên cạnh Cố Ngữ Yên liền xuất hiện thêm rất nhiều người và ma thú, nghị sự phòng vốn rộng rãi, ban đầu chỉ có sáu người hiện tại liền lên đến hơn mười người.
Cố Nguyên và bốn nhi tử của ông đều mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào nhóm người vừa từ trong không khí xuất hiện.
Mỗi người đều có một biểu cảm khác nhau.
Cố Nguyên vẫn duy trì gương mặt nghiêm nghị, đang chờ đợi tôn nữ của ông nói rõ.
Cố Bắc Niệm thì chấp tay sau lưng, bộ dạng nghiêm túc, tựa hồ ông sẽ nuột trọn từng lời mà Cố Ngữ Yên sắp nói.
Cố Bắc Kiệt thì lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên, riêng tiểu thúc Cố Bắc Diệp thì rõ ràng là rất tò mò.
Tuy nhiên chưa đợi Cố Ngữ Yên lên tiếng thì bốn vị thúc thúc của nàng đã đồng loạt mình nhau, biểu cảm trên mặt đột nhiên thống nhất, hiện rõ hai chữ phiền muộn.
Nhị thúc nhìn nàng, ông bất đắc dĩ thở dài.
“Ngữ Yên tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?” Đại thúc hỏi.
“Cháu gái, chuyện đã như thế này, cháu đã nói với Huyền Vương chưa?” Tam thúc vỗ vai nàng, giọng nói lo lắng cùng khó xử.
Đặc biệt là ngũ thúc, phản ứng của thúc ấy phải nói là khoa trương nhất.
Cố Bắc Diệp trực tiếp tiến đến bắt lấy vai Cố Ngữ Yên.
“Nha đầu mau rời khỏi kinh thành, chúng ta sẽ không để Huyền Vương bắt được con, yên tâm.”
Nói xong y lại cúi đầu, chua xót bồi thêm một câu.
“Huyền Vương thật đáng thương.”
Cố Ngữ Yên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nàng nghiêng đầu nhìn Trứng Gà, trên đầu nàng hiện lên 7749 dấu chấm hỏi.
Trứng Gà nhún vai, biểu hiện bản thân cũng không hiểu gì.
Nội tổ phụ tiến đến trước mặt Tiểu Hổ cười gượng, ông đánh giá nam tử trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, khí chất vương giả, ngũ quan sắc nét, cương nghị, nhìn qua thì hẳn là một nam nhân tốt, tài ba xuất chúng.
Tiếc là so với Huyền Vương vẫn là kém một chút.
Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là có được lòng của nha đầu Ngữ Yên.
Bốn vị thúc thúc của nàng cũng tiến đến, mỗi người bế bổng một nhóc khí linh lên, nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của bốn huynh đệ Cửu Thiên.
“Thật đáng yêu.”
“Đúng là con cháu Cố gia chúng ta, diện mạo thập phần xuất chúng.”
Sai, sai, có cái gì đó rất sai.
Trong đầu Cố Ngữ Yên sực tỉnh, nàng đã hiểu ra được tình huống trước mắt.
“Nội tổ phụ, thúc thúc, mọi người đang nghĩ cái gì vậy?”
“Ngữ Yên, con không cần phải nói, chúng ta đều hiểu mà, chỉ cần nha đầu con hạnh phúc là được.” Tam thúc nói.
“Mọi người nghe con nói rõ đã.”
Cố Ngữ Yên chỉ tay vào Tiểu Hổ.
“Đây là Tiểu Hổ, là khế ước thú của con.”
“Khế ước thú.” Năm người đồng thanh.
“Thánh thú hóa người.”
“Ồ.” Năm người tiếp tục đồng thanh.
Cố Ngữ Yên tựa hồ cảm thấy mọi người vẫn chưa tin tưởng lắm, nàng liền hô.
“Tiểu Phượng.”
Ngay lập tức Kim Hỏa Phượng Hoàng trong thoáng chốc hóa thành một cô nương khả ái.
Tiểu Phượng chạy đến bên cạnh Tiểu Hổ trách cứ.
“Bạch Hổ ngốc, rõ ràng đã nói là sẽ xuất hiện dưới hình dáng linh thú mà.”
“Là muội phút cuối đổi ý, muốn dùng nhân dạng.”
“Ta không có.”
“Có.”
“Không có.”
“Có.”
“Là do Bạch Hổ ngốc ngươi nhầm lẫn.”
“Rõ ràng là do…”
“Hử, do ai?”
“Được rồi là do ta, là ta sai.”
Cố Ngữ Yên nhìn Tiểu Hổ và Tiểu Phượng, chỉ là ra ngoài chút thôi cũng cần thống nhất bộ dạng, kết quả gây ra hiểu lầm không nhỏ đâu.
Nàng hướng bốn vị thúc thúc nói.
“Còn bốn hài tử đáng yêu xinh xắn kia, là khí linh.”
“Khí linh?”
Năm người nhất thời ngớ ra, nhìn bốn đứa trẻ này có điểm nào giống khí linh chứ.
“Khí linh hóa hình người.” Cố Ngữ Yên nói tiếp.
Lúc này nàng chuyển sang chế độ nghiêm túc, bắt đầu giải thích một cách ngắn gọn.
“Khi trước con gặp được cơ duyên nên may mắn sở hữu được Thần Khí, bốn hài tử mọi người đang ẵm trên tay đều là khí linh của Thần Khí hóa thành.”
Nói đoạn nàng chỉ tay về phía Tiểu Phượng và Tiểu Hổ đang đứng.
“Đây là Tiểu Phượng và Tiểu Hổ cả hai đều là thánh thú hóa người, là khế ước linh thú của con.”
Song, nàng quay đầu nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng muốt mềm mại của cả hai.
“Còn đây là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, chúng cũng là khế ước thú của con.”
Khi này bốn huynh đệ Cố gia bất giác nhìn nhau cười, bọn họ nghĩ nhiều rồi, nha đầu Ngữ Yên mới mười bảy tuổi, sao có thể như kia chứ? Còn có đến tận bốn hài tử, không có khả năng, là bọn họ sai lầm, sai lầm thôi.
Nhưng mà bỗng nhiên có một nam tử anh tuấn và bốn tiểu hài tử khả ái xuất hiện đứng kế bên cháu gái của bọn họ, mặc dù có phần hoang đường nhưng xét cho cùng thì vẫn có chút khả năng mà đúng không? Bọn họ chỉ là suy nghĩ lệch hướng một chút thôi, chỉ một chút.