Tiểu Phượng thập phần hứng khởi, tung tăng chạy khắp nơi.
Ánh mắt tiểu cô nương sáng rực lên khi đứng trước quầy bánh bao nóng hổi.
“Ngữ Yên tỷ, muội muốn ăn cái này, muốn ăn, muốn ăn.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, vui vẻ chi tiền.
Đây là lần đầu đi dạo phố của Tiểu Phượng không hứng thú mới là chuyện lạ.
Lát sau Tiểu Phượng chạy đến một hàng bán trái cây, tiếp nữa lại nhắm đến những xâu kẹo hồ lô.
Cuối cùng hai người kéo nhau đến một trà lâu.
Lúc cả hai bước vào bên trong trà lâu, không gian phút chốc trở nên yên ắng đến lạ thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nữ tử vừa xuất hiện.
Tiểu nhị nhanh nhẹn đi đến chào hỏi quan khách nhưng đến khi nhìn thấy dung mạo của Cố Ngữ Yên thì thoáng thất thần.
Thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên hắn gặp một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ hạ phàm.
“Tiểu nhị, chúng ta muốn một nhã gian riêng.” Cố Ngữ Yên nhàn nhạt nói.
“Được được, hai vị tiểu thư mời đi hướng này.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Phượng được tiểu nhị dẫn lên tầng hai của trà lâu, nàng chọn một nhã gian gần cửa sổ, thuận tiện có thể ngắm cảnh phố xá kinh thành tấp nập.
Tiểu Phượng hăng hái gọi rất nhiều món điểm tâm, bánh đậu đỏ, bánh hạt sen, quế hoa cao, hồng hoa tô…Cố Ngữ Yên cất tiếng hỏi.
“Tiểu nhị, ở đây có rượu không?”
“Có đương nhiên là có, tiểu thư muốn dùng loại nào? Mễ tửu, hồng lộ, rượu bồ đào, trúc diệp thanh hay là nữ nhi hồng?”
“Mỗi loại một vò.”
Cố Ngữ Yên vừa nói vừa thưởng cho tiểu nhị ít kim tệ.
“Được được, khánh quan chờ một lát, rượu và điểm tâm sẽ rất nhanh được mang lên.” Tiểu nhị nhận bạc, nhanh chóng lui khỏi nhã gian.
Đợi đến khi rượu và điểm tâm đều được mang lên, Cố Ngữ Yên bèn gọi Tiểu Hắc ra ngoài.
Đôi mắt hồ ly chạm đến mấy vò rượu thì rực sáng.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu cục bông trắng.
“Tiểu Hắc, phần thưởng của ngươi như đã hứa.”
“Chủ nhân tốt, chủ nhân tốt nhất.”
Tiểu Phượng cắn một miếng bánh đậu xanh, thật mềm, hảo ngọt nha.
Lúc này trong đầu nàng chợt nhớ đến hình ảnh của Tiểu Hổ, điểm tâm ngon như vậy tên Bạch Hổ ngốc đó lại không thích, hắn lúc nào cũng nói, những món ăn này quá ngọt.
“Ngữ Yên tỷ, Ngữ Yên tỷ, hay là tỷ gọi Tiểu Hổ ra đây ăn cùng đi.”
Tiểu Hắc hai chân ôm chặt vò rượu, lúc này cũng ngẩng đầu.
“Cả Tiểu Bạch nữa.”
“Đúng đúng, còn có bốn huynh đệ Cửu Thiên.” Tiểu Phượng tiếp lời.
“Tiểu Hổ đã nói hôm nay sẽ dành thời gian luyện tập để nhanh chóng thích ứng với nhân dạng, thuận tiện cho việc hành động về sau.
Tiểu Bạch cũng đang dốc sức để mau chóng tiến cấp.
Huynh đệ khí linh thì vẫn đang huấn luyện cho nhóm người Ôn Ngọc và Tử Thu.” Cố Ngữ Yên đáp.
Tiểu Phượng nghe vậy thì bĩu môi, ra chiều phụng phịu, thanh âm làu bàu.
“Luyện tập, luyện tập lúc nào cũng chỉ biết luyện tập, bạch hổ ngốc.”
Mặc dù nàng chỉ nói lí nhí, rất khẽ nhưng người tu luyện linh lực thính giác vốn nhạy bén hơn người thường, Cố Ngữ Yên lại từng là sát thủ nên nàng vẫn nghe thấy.
Khóe môi nâng lên, lộ ra nụ cười ý vị.
Uống một ngụm hồng lộ, Cố Ngữ Yên nhìn qua cửa sổ nhã gian, đường phố kinh thành đúng là náo nhiệt.
Đúng lúc tâm trạng nàng đang thoải mái thì lại nhìn thấy trên đường có một chiếc xe ngựa nhìn có vẻ xa hoa đang chạy rất nhanh, dân chúng đều nhanh chóng né sang một bên tránh xe ngựa tông trúng người.
Cố Ngữ Yên nhẹ cau mày, chủ nhân của xe ngựa này mua đường rồi hay sao? Chạy cứ như bị ma đuổi.
Đột nhiên Cố Ngữ Yên đứng phắt dậy, nàng phi thân qua cửa sổ rời khỏi tửu lâu.
Phía dưới đường cách chiếc xe ngựa chỉ một đoạn ngắn, một lão bà đang ngó trái ngó phải, luôn miệng gọi.
“Ái Ái, cháu ở đâu? Ái Ái phải về rồi, bà bà dẫn cháu về ăn cơm.”
Dân chúng trông thấy bà lão và chiếc xe ngựa đang lao đến thì có người hét lớn.
“Cẩn thận.”
“Xe ngựa.”
Ngay lúc chiếc xe ngựa sắp đụng trúng người lão bà thì Cố Ngữ Yên đã kịp nắm lấy được cánh tay của bà ấy.
Gần như cùng lúc với hành động của nàng, có một bàn tay khác cũng vươn ra bắt lấy bả vai của lão bà.
Hai người cùng lúc vận linh lực nhanh chóng kéo bà lão sang một bên, trong gang tấc tránh thoát khỏi xe ngựa vừa lao đến.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới quay đầu nhìn sang bên cạnh, người vừa nãy ra tay cứu bà lão cùng lúc với nàng là một nam tử, thân hình cao ráo, ngũ quan sắc nét tựa như điêu khắc, quả thật là một mỹ nam, đẹp như tạc tượng, con người này đem lại cho người đối diện một loại cảm giác phóng khoáng nhưng có phần thần bí khó lường.
Mỹ nam tử vừa xuất hiện sau khi thấy bà lão đã an toàn và đang được Cố Ngữ Yên trấn tĩnh, ánh mắt của y nhìn thẳng về chiếc xe ngựa khi nãy, hiện tại nó cũng đã cách bọn họ một đoạn khá xa.
Không nói lời nào, nam tử thi triển khinh công rất nhanh liền đuổi đến chiếc xe ngựa, một chưởng linh lực mạnh mẽ tung ra khiến chiếc xe ngựa ngay lập tức bị lật, ngã về một phía.
Bà lão vừa nãy mặc dù cảm thấy rất hoảng sợ nhưng được Cố Ngữ Yên trấn an một lúc cũng đã hồi thần lại.
“Ái Ái.” Lão bà nhìn về một hướng gọi lớn.
Cố Ngữ Yên cũng nhìn theo, là một bé gái xinh xắn đang đứng trước một gian bày bán kẹo đường.
Bà lão bèn rối rít cảm tạ Cố Ngữ Yên, sau đó bà lấy ra hai chiếc túi thêu, bà tặng cho nàng một chiếc túi thêu màu đỏ, chiếc còn lại là màu xanh lục bảo có họa tiết tương tự, lão bà nhờ nàng gửi tặng cho vị công tử khi nãy.
Tiếp sau đó bà lão lại cúi đầu cảm tạ thêm vài lần nữa mới nhanh chóng tiến đến chỗ cháu gái.
Hai bà cháu nắm tay nhau trở về nhà.
Lúc này Tiểu Phượng ẵm theo Tiểu Hắc chạy đến bên cạnh Cố Ngữ Yên.
“Ngữ Yên tỷ, tỷ đột nhiên lao qua cửa sổ, làm muội giật cả mình.”
Cố Ngữ Yên chỉ mỉm cười, nàng quay đầu nhìn chiếc xe ngựa bị đánh ngã và nam tử lúc nãy.