Cố Ngữ Yên phất tay, toàn bộ hai trăm người trong sân viện biến mất không một dấu vết.
Trong không gian huyễn tưởng.
-“Úiiii chà, thiệt là đông vui nha.” – Tiểu Phượng hớn hở nói.
Tiểu Hành và Tiểu Nấm lon ton chạy qua chạy lại giữa hàng người mà đếm.
-“Một…hai…ba…”
-“Hai trăm người.” – Trứng Gà chán nản nhìn hai đệ đệ nói.
Tiểu Hổ đi đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, nó cúi thấp đầu để nàng vuốt v e.
-“Chủ nhân, suối nước nóng đã hoàn thành.” – Tiểu Hổ nói.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc không tiếp tục đùa giỡn nữa mà cũng chạy về phía nàng, dùng đôi mắt tò mò quan sát hai trăm nam tử trước mặt.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của nhóm người thì cất tiếng.
-“Thuộc hạ của ta không có kẻ vô dụng, các người buộc phải nâng cao tu vi, thực lực.
Đây sẽ là nơi rèn luyện của các ngươi, không gian huyễn tưởng.”
Nàng hướng tay về phía Trứng Gà, tiếp tục nói.
-“Vị này là Trứng…Cửu Thiên Châu đại nhân, tuổi thọ sánh ngang với trời đất, kiến thức uyên bác, là nhân vật Thượng Cổ chí cao vô thượng.
Cửu Thiên Châu đại nhân vĩ đại sẽ là người huấn luyện cho các ngươi.”
Lần này mọi người lại được dịp ngơ ngác kinh ngạc thêm lần nữa, đứa bé trai xinh xắn ba tuổi trước mặt là nhân vật vĩ đại sẽ huấn luyện cho bọn họ!!!
-“Ngữ Yên tỷ, muội cũng muốn tham gia.” – Tiểu Phượng nhìn Cố Ngữ Yên với ánh mắt nài nỉ.
-“Được, vậy muội theo hỗ trợ Trứng Gà đi, nhất định phải nghe lời đấy.”
Tiểu Phượng vui vẻ chạy đến bế bổng Trứng Gà lên.
-“Châu Châu đại ca, ta sẽ nghe lời, hỗ trợ huynh.”
Trứng Gà nhăn mặt.
-“Nếu ngươi đã nghe lời, thì bỏ ta xuống.”
Hai trăm thuộc hạ mới thu nhận của Cố Ngữ Yên nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt càng lúc càng cảm thấy…kì quái…ban đầu là thoắt cái đã đưa bọn họ đến nơi này, một không gian khác, rồi lại gặp ma thú bạch hổ biết nói, kế đến là hình ảnh một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi gọi một bé trai ba tuổi là đại ca.
Thế giới này huyền huyễn thật rồi!!! Chủ nhân của bọn họ là nhân vật như thế nào? Sao càng lúc càng kỳ quái.
-“Ta biết các ngươi có rất nhiều thắc mắc, trong lòng nghi hoặc nhưng đợi qua một thời gian, các ngươi đều sẽ hiểu thôi.
Hiện tại Tiểu Nấm sẽ dẫn các ngươi đến gian phòng đã chuẩn bị sẵn, có thắc mắc gì về vấn đề sinh hoạt, cứ việc hỏi Tiểu Nấm.” – Cố Ngữ Yên phân phó.
-“Mỹ nữ chủ nhân, người ta cũng muốn được gọi là đại nhân, Cửu Thiên Đỉnh đại nhân.” – Tiểu Nấm phụng phịu.
Cố Ngữ Yên phì cười, bộ dạng phụng phịu của Tiểu Nấm thật đáng yêu.
-“Được rồi, là Cửu Thiên Đỉnh đại nhân, còn Tiểu Hành là Cửu Thiên Thảo đại nhân.”
Ngay lúc này Trứng Gà lên tiếng.
-“Các ngươi có nửa canh giờ, sau nửa canh giờ thì tập trung tại đây.”
Hai trăm người đồng loạt cúi đầu, biểu thị đã hiểu.
Tiểu Nấm thấy vậy thì cũng nhanh chóng dẫn người đi.
Cố Ngữ Yên nhìn những người còn lại, tiếp tục phân phó.
-“Việc huấn luyện giao cho Trứng Gà và Tiểu Phượng, Tiểu Nấm phụ trách quản lý, về phần tu sửa và kiến tạo lại nơi này Tiểu Hổ, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, trông cậy vào ba ngươi.”
-“Mỹ nữ chủ nhân, còn ta còn ta???” – Tiểu Hành hỏi.
-“Tiểu Hành, ta muốn giao cho ngươi một việc rất quan trọng.”
-“Chủ nhân là chuyện gì vậy?”
-“Đi xem quỷ.”
Tiểu Hành nhảy dựng.
-“Chủ nhân, người đùa ta phải không? Xem mấy thứ đó sẽ mất ngủ.”
Cố Ngữ Yên nói sơ lược lại sự việc nàng phát hiện được ở phía Tây rừng Bích Lâm Sơn cho mọi người, nàng cảm thấy sự tình không đơn giản cần thời gian quan sát thêm.
Việc âm thầm theo dõi liền giao cho Tiểu Hành.
Nửa canh giờ trôi qua, hai trăm người quay lại, người đến muộn nhất liền bị Trứng Gà phạt chống đẩy hai trăm cái.
Không hổ danh là Lão Sư Trứng Gà khó tính.
Trứng Gà để từng người bọn họ kiểm tra linh lực, tu vi đạt đến cảnh giới nào, đa phần đều là Võ giả cấp bốn năm, ngoại trừ Ôn Ngọc và Tử Thu đạt đến Võ Sư cấp hai.
Cố Ngữ Yên dựa theo biểu hiện của họ trong lần tranh đoạt rương hoàng kim kia mà chia ra hai nhóm, một nhóm người động tác nhanh nhẹn, có phần tinh ranh, những người này sẽ do Ôn Ngọc đảm nhiệm chức đội trưởng.
Nhóm còn lại do Tử Thu đứng đầu, những người có sức bền, đặc biệt chú ý đến tiểu tiết nắm bắt cơ hội.
Mỗi đội đều có một trăm người.
Cố Ngữ Yên dựa theo phương pháp huấn luyện sát thủ ở kiếp trước, áp dụng lên hai trăm người này, thuộc hạ của nàng nhất định một người có thể đoạt mạng trăm người.
Nhưng nàng không muốn bọn họ trở nên vô tình, vô cảm, nên vẫn để Trứng Gà đưa ra thêm phương pháp huấn luyện theo tổ đội.
Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Cố Ngữ Yên lên tiếng.
-“Trong một tháng, tất cả các ngươi đều phải đạt đến cấp bậc Võ Sư.
Riêng đối với người đã đạt đến Võ Sư buộc phải thăng hai cấp.
Nếu không…các người cứ đợi nhận phạt đi.”
Ngày đầu tiên Cố Ngữ Yên ở lại không gian huyễn tưởng xem bọn họ luyện tập, ban đầu cũng chỉ là những bài tập nâng cao thể trạng cơ bản như chống đẩy, vác bao tải chạy.
Định mức đặt ra là vác bao tải hai mươi ký, chạy năm mươi vòng quanh núi, chưa đến nửa chặng đường rất nhiều người đã gục ngã.
Cố Ngữ Yên không nói không rằng, trực tiếp đeo bao tải lên, cùng luyện tập với bọn họ.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn của chủ nhân chạy phía trước, rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mảnh mai lại có sức lực tốt như vậy, chạy năm mươi vòng quanh núi mà không hề ngừng nghỉ.
Bất giác bọn họ nhìn lại bản thân, cảm thấy hổ thẹn nên nhanh chóng xốc lại tinh thần, tiếp tục luyện tập.