Chiều hôm đó Cố Ngữ Yên đến Ngự Tiền lâu gặp Mị Tam.
-“Vương phi có chuyện gì phân phó?” – Mị Tam nói.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, cách gọi này không tệ.
-“Mị Tam, ta có việc muốn giao cho ngươi.”
-“Vương phi xin cứ phân phó.”
Trước khi rời đi Mạc Ly quốc, vương gia đã căn dặn hắn, trích nguyên văn thì chính là.
-“Ý của vương phi cũng là ý của bản vương.”
Vương gia còn không biết vương phi có ý định gì, à không tính ra chủ tử còn chưa cưới được tân nương về nhưng mà đã…haizzz ái tình.
Lúc tiểu thịt tươi Mị Tam nói chuyện cùng Mị Nhị thì cái tên phong lưu ong bướm đó nói.
-“ Ngươi chưa trải sự đời, chưa nếm vị yêu đương nên không hiểu được thế nào là ngọt sủng, cưng chiều.”
Mị Tam nhớ lại bộ dạng tà mị, lả lướt của Mị Nhị khi đó, hiện tại không khỏi rùng mình, nổi cả da gà.
Cố Ngữ Yên nhìn Mị Tam đang ngẩn ngơ trước mặt, khẽ gõ bàn hai cái.
-“Mị Tam, ta muốn ngươi tìm cho ta hai trăm người, có căn cơ tu luyện, không luận tu vi, nếu có thể thì chọn những người vô gia cư, không người thân thích, hành khuất, thậm chí đến chợ đen mua nô lệ đều được.”
-“Thuộc hạ tuân lệnh.”
-“Ngươi cần bao nhiêu thời gian?”
-“Bẩm vương phi, một tuần liền có thể tìm đủ số người.”
Cố Ngữ Yên gật đầu hài lòng, quả là thuộc hạ dưới trướng Tiêu Huyền, làm việc nhanh nhẹn.
Trở về Thiên Trung viện, tiến vào không gian huyễn tưởng, nàng tiếp tục tu luyện Ngũ Hành Thiên Pháp, quyển võ kỹ Tinh Quang lần trước đã luyện xong.
Cố Ngữ Yên bèn nhờ Mộc Nhiên mang trả lại thư viện giúp.
So với Tinh Quang võ kỹ, Ngũ Hành Thiên Pháp có phần khó nuốt hơn.
Ngũ Hành Thiên Pháp có bảy tầng, tầng một tạo thực thể, tầng hai luyện võ kỹ hệ Mộc, tầng ba võ kỹ hệ Kim, tầng bốn hệ Hỏa, tầng năm hệ Thủy và tầng sáu hệ Thổ.
Tầng cuối cùng là hỗn pháp, kết hợp võ kỹ của tất cả tầng trước đó.
Tầng một Cố Ngữ Yên đã luyện thành thục, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Tầng hai ban đầu vẫn suông sẻ, không có trở ngại gì nhưng mà để hoàn thành bước cuối cùng, Cố Ngữ Yên bắt buộc phải tìm được một linh bảo hệ Mộc, chứa nhiều linh khí để hỗ trợ.
Cố Ngữ Yên rời không gian huyễn tưởng, linh bảo hệ Mộc đương nhiên là phải đến rừng để kiếm, Bích Lâm Sơn chính là địa điểm thích hợp nhất.
Lần này Cố Ngữ Yên may mắn hơn so với lần trước, không có con Hỏa Xà hay linh thú hung tợn nào xuất hiện tấn công nàng.
Cố Ngữ Yên tâm tình nhẹ nhõm, nhưng mà hiện tại với tu vi của nàng nếu gặp phải ma thú Hỏa Xà như lần trước thì nó cũng chỉ như con rắn nhỏ mà thôi.
Suy nghĩ là như vậy nhưng sự thật phũ phàng lắm ^-^, qua khỏi khu vực bìa rừng tiến sâu vào bên trong, Cố Ngữ Yên đúng là lại gặp Hỏa Xà, nhưng có điều không phải một con, mà là ba con ma thú, đặc biệt bonus thêm chế độ trưởng thành.
-“Không sao, không sao, Hỏa Xà mà thôi.” – Cố Ngữ Yên thập phần tự tin.
Hỏa Xà trưởng thành có thể ngang sức với Võ Vương cấp chín, hoặc hơn sức mạnh ngang với Kim Đan cảnh, thích hợp để Cố Ngữ Yên rèn luyện gân cốt, vừa rồi thăng cấp nàng vẫn chưa đánh thực chiến trận nào.
Ba con Hỏa Xà kia qua một canh giờ chiến đấu, quả thật không phải đối thủ của Cố Ngữ Yên, nên đều nằm bẹp dưới đất, toàn thân cứng đờ, không còn cựa quậy.
Cố Ngữ Yên để Tiểu Hành và Tiểu Nấm ra ngoài, phụ trách việc nhổ răng nanh.
Vừa dự tính tiến sâu hơn vào bên trong tìm kiếm thì Cố Ngữ Yên gặp phải đại boss nhà Hỏa Xà, con rắn lửa này chí ít cũng dài đến hai trượng, thân hình khổng lồ, nó đang thè cái lưỡi đỏ như máu, phát ra những tiếng xì..xì..xè..xè trước mặt Cố Ngữ Yên.
-“Mỹ nữ chủ nhân, người đắc tội với cả dòng họ Hỏa Xà rồi.” – Tiểu Nấm cảm thán.
-“Chủ nhân của ta ơi, lão tổ tông nhà người à không nhà ma thú đến trước mặt người rồi kìa.” – Tiểu Hành nói.
Nói xong cả hai tên nhóc đều chui vào không gian huyễn tưởng.
-“Nè, tinh thần tương thân tương ái, nghĩa khí đâu hết rồi.” – Cố Ngữ Yên hét lớn.
Rõ ràng tu vi của huynh đệ nhà Cửu Thiên không kém nàng, đều đạt Kim Đan cảnh, sức mạnh của khí linh và chủ nhân có liên kết, nàng mạnh thì chúng cũng mạnh, duy trì khoảng cách hai bậc.
Nàng đến hậu kỳ thì mấy nhóc con đó cũng ở sơ kỳ, không làm mà cũng có ăn.
Thế mà chủ nhân gặp rắn liền bỏ trốn.
-“Lão Hỏa Xà, Hỏa Xà đại ca, ta chỉ là đi vào đây tìm chút đồ, tuyệt đối không làm phiền đến đại ca, quyết định như vậy nhé, ta đi trước.”
Đương nhiên là Hỏa Xà lão tổ tông không đồng ý với lời của Cố Ngữ Yên, bằng chứng là cái đuôi khổng lồ kia đang chắn trước mặt nàng.
Toang, toang thật rồi ông giáo ạ!!!
Cố Ngữ Yên kéo bọn Tiểu Hành, Tiểu Nấm, Trừng Gà và nhóm linh thú ra khỏi không gian huyễn tưởng.
Ba đánh một không chột cũng què, đằng này phe nàng có đến tám người, số lượng áp đảo.
-“Chủ nhân, người chắc chắn muốn giao đấu với cái thứ khổng lồ kia à?” – Tiểu Hành hỏi.
-“Đúng vậy.” – Cố Ngữ Yên khẳng định.
-“Ngữ Yên tỷ, con rắn này to quá, ăn không nổi đâu.” – Tiểu Phượng nói, biểu cảm khó nuốt.
Sắc mặt Tiểu Hắc và Tiểu Nấm đồng dạng dùng một từ để hình dung, mếu máo.