Đợi thêm một lát cũng không có b c d đ nhưng Cố Ngữ Yên lại nghe được thứ khác.
-“Viện phó…a…chuyện ngài đã…hứa…ưm…với ta…có…ưm…có thật không?”
-“Tiểu Kiều Kiều ngoan, đương nhiên là thật.”
-“Nhưng mà…ưm…thứ hạng.”
-“Nàng không cần phải lo chuyện đó, đợi đến đại hội nàng liền có thể tiến vào nội môn.”
Trương Triệu Khoan liên tục thở gấp, theo mỗi câu nói động tác của ông ta cũng mạnh hơn, già mà gân thật.

Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền cảm nhận được kệ sách đang mỗi lúc càng rung chuyển dữ dội.
Mẹ ơi có khi nào sẽ ngã không?? Nếu kệ sách ngã sẽ đè nàng đó.
-“Tiểu Kiều Kiều đợi kế hoạch của ta thành công, mọi mong ước của nàng đều thành hiện thực, cả Thiên Trung viện này đều thuộc về ta.”
-“Viện phó đại nhân, lúc đó ngài phải giữ đúng lời hứa giúp ta giết Cố Ngữ Yên.”
Ủa sao Cố Liên Kiều nói câu này lại không ngắt quãng vậy?
-“Yên tâm, đến khi kế hoạch đại thành tứ đại gia tộc trong mắt ta cũng chỉ là lũ nhãi nhép mà thôi.”
Ngay lúc này tay Cố Liên Kiều vô tình chạm trúng một cuốn sách, khiến nó đổ sang một bên, lần lượt các quyển sách bên cạnh cũng đổ theo đến cuối cùng không biết chạm phải cơ quan nào đó, mà ngay vị trí Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đang đứng lại xuất hiện một lỗ hổng, cả hai người đều rơi vào bên trong.
Chớp mắt lỗ hổng trên sàn biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.

Như bao tình huống trên phim hai người rơi xuống, Tiêu Huyền hiển nhiên trở thành đệm thịt cho Cố Ngữ Yên.
Nơi này giống như một mật thất, không gian xung quanh tối đen.

Cố Ngữ Yên nhanh chóng kéo Tiêu Huyền đứng dậy, tu vi cao, thân thể cường tráng không có bị thương.

Tiêu Huyền dùng linh lực thắp sáng mật thất.
Xung quanh hoàn toàn trống không, đến cả một viên gạch cũng không có.

Điều duy nhất khiến Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên chú ý là bức tranh được khắc trên tường, nói là tranh nhưng trên đó có rất nhiều ký tự kỳ lạ.

Hình vẽ chủ yếu là phác họa một cô gái mặc huyết y, bên cạnh là một con phượng hoàng đang tung cánh.
-“Là cổ tự.” – Tiêu Huyền nói.
-“Cổ tự?”
-“Những chữ kia chính là cổ tự thú.”
-“Tiêu Huyền, ngươi đọc được sao?”
Tiêu Huyền gật đầu, y nhìn Cố Ngữ Yên nói.
-“Yên nhi, nội dung trên bức tranh chính là một nhánh truyền thừa của tộc Chu Tước, mặc dù không phải hoàn toàn nhưng một phần nhỏ như vậy đối với nàng có lợi ích rất lớn.

Ta giúp nàng tiếp nhận truyền thừa.”
-“Lợi ích lớn, ngươi không c ần sao?”
-“Truyền thừa này đối với ta vô dụng.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, xem như đồng ý với Tiêu Huyền, tu vi của người ta rất cao, không cần truyền thừa cũng đúng thôi.
Tiêu Huyền áp trán mình vào trán Cố Ngữ Yên, một vầng bạch quang nhỏ hiện quanh hai người.

Hắn muốn nàng có thể đọc được cổ tự thú để tiếp nhận nội dung truyền thừa.

Lượng kiến thức khổng lồ đột nhiện chui vào đầu Cố Ngữ Yên khiến nàng có chút thích ứng không kịp.

Hành động của Tiêu Huyền chấm dứt, nàng ngay lập tức ngồi xuống, nhắm mắt, tịnh tâm tiêu hóa kiến thức về cổ tự thú.
Ba canh giờ trôi qua Cố Ngữ Yên chậm rãi mở mắt, tự khen bản thân một chút, mình học thật là nhanh.

-“Yên nhi, nàng tiếp nhận truyền thừa đi, ta hỗ trợ canh chừng giúp nàng.”
Cố Ngữ Yên gật đầu.

Nàng tiến đến trước bức tranh, xem xét nội dung trên đó, đến khi đã nắm được cách thức tiếp nhận truyền thừa.

Nàng bắt đầu nhận truyền thừa của tộc Chu Tước.
Mười ngày sau, truyền thừa đã được Cố Ngữ Yên hoàn toàn tiếp nhận xong, linh lực bộc phát mãnh liệt, nàng thăng cấp, phá vỡ bình phong bước vào giai đoạn luyện khí, vượt qua Kim Đan cảnh sơ kỳ, trực tiếp chạm đến trung kỳ, khi linh lực tiếp tục muốn đột phá thì Cố Ngữ Yên liền cực lực chặn nó lại.

Tiêu Huyền thấy vậy liền đến giúp nàng điều khí.

Vừa bước vào giai đoạn luyện khí, khí tức chưa ổn định, thăng cấp quá nhanh, căn cơ chưa vững sẽ ảnh hưởng lớn đến quá trình tu luyện về sau.
Trứng Gà cũng nhận ra được tình trạng của linh lực trong người Cố Ngữ Yên, nhanh chóng giúp nàng tụ linh lực tại một điểm trên Cửu Thiên Châu.
Xong xuôi, Cố Ngữ Yên thở phào một hơi, tạm thời ổn rồi nhưng mà…cũng không áp chế được lâu.
-“Tiêu Huyền, đa tạ.”
-“Giữa ta và nàng không cần đa tạ, nếu muốn trả ơn thì cứ gả cho ta là được.”
Tên dở hơi này, như vậy cũng đùa được.
-“Xùy, chuyện đó tính sau, bây giờ phải ra ngoài trước đã.”
-“Cửa ở đằng kia.”
Tiêu Huyền vừa nói vừa chỉ tay về cánh cửa đá không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Cố Ngữ Yên nhìn cửa đá rồi nhìn Tiêu Huyền.
-“Nàng tiếp nhận xong truyền thừa thì nó xuất hiện.”

-“Vậy thì ra ngoài thôi.”
-“Yên nhi.”
-“Có chuyện gì sao?”
Tiêu Huyền vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Ngữ Yên, giọng điệu từ tốn, trầm ổn.
-“Yên nhi, mỗi người chỉ có thể nhận truyền thừa của một trong bốn Đại Thượng Cổ Thú, Bạch Hổ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ.

Nàng hiện tại đã tiếp nhận một phần của truyền thừa Chu Tước, hơn nữa linh thú của nàng mang huyết mạch Chu Tước về sau sẽ giúp nàng gặp được cơ duyên tiếp nhận phần truyền thừa còn lại.”
Wait a mimnute, sao hắn biết linh thú của nàng có huyết mạch Chu Tước, chuyện này đến bản thân Tiểu Phượng cũng không biết.

Gần đây trong lúc Tiểu Phượng thăng cấp Trứng Gà mới vô tình phát hiện ra lông vũ của nó có phần đặc biệt, ánh kim quang cực kỳ chói lọi, hình dạng và khí tức có ba phần giống với Đại Thượng Cổ Thú Chu Tước.
-“Nàng đừng nhìn ta như vậy, lạnh lắm.

Là do linh thú của ta cảm nhận được khí tức linh thú của nàng.”
Cố Ngữ Yên im lặng không đáp, hai người rời khỏi mật thất, không ngờ cửa ra lại dẫn đến sau núi, nơi cả hai đang đứng là bìa rừng Bích Lâm Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play