Chuyện xấu thông gian giữa gia chủ Giang gia và chủ mẫu Lam gia đã truyền đi khắp ngõ ngách, đương nhiên là Lam gia và cả Giang gia, còn cả Vũ gia đã tìm cách đè ép thông tin xuống nhưng đáng tiếc, đến lúc họ tỉnh táo lại thì đã không kịp, nhóm Mị vệ làm việc rất có hiệu suất.
Sự việc lần này đã đánh mạnh vào mặt mũi của cả hai gia tộc lớn.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Lam Thừa muốn nhân cơ hội lần này khai chiến với Giang gia, dù sao so với thương thế của ông ta thì Giang gia chủ chỉ còn nửa cái mạng.
Vấn đề lớn nhất chính là Lão tổ tông của Giang gia, nhưng chỉ cần Lão tổ của Lam gia cũng ra mặt thì mọi việc sẽ được xử lý dễ dàng.
Vấn đề nằm ở chỗ sau khi Lam Lam mất tích thì lão tổ Lam gia đã không còn bất kỳ liên lạc nào với Lam gia nữa, hiện tại muốn tìm được lão tổ đã khó khăn chứ đừng nói đến việc nhờ người đứng ra trợ giúp.
Lam Thừa bèn nảy ra một ý, ông ta muốn đến Thánh Cung bàn chuyện hợp tác, ông không tin món ngon béo bở như Giang gia người của Thánh Cung lại không có kẻ nào động lòng.
Đúng như Lam Thừa tính toán, ông ta cũng lôi kéo được không ít người của Thánh Cung, có cả Ngũ Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão và cả Phó Cung Chủ.
Đương nhiên là bọn họ không thể khai chiến vì lòng tham của cải của Giang gia hay tài nguyên của Giang gia mà lý do khai chiến chính là đòi lại công đạo cho Lam gia, cho Lam gia chủ một lời giải thích.
Đến lúc này thì Lam Thừa cũng chẳng bận tâm đến Vũ Nghi hay chuyện thông gia giữa hai gia tộc nữa.
Lợi ích trước mắt đã làm cho ông ta quăng hết mọi thứ ra đằng sau, cho dù có là Lão Tổ Tông của Giang gia đi chẳng nữa thì cũng không thể một mình chống chọi lại hai vị trưởng lão của Thánh Cung và cả phó Cung Chủ.
Hai đại gia tộc khai chiến, hẳn là có kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng lại còn có cả Thánh Cung nhúng tay vào nên các gia tộc khác cũng không có gan vươn móng vuốt ra dài đến vậy.
Chỉ có kẻ thường trực đối đầu với Thánh Cung là Vô Âm Cung mới có lá gan này.
“Ngao sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Cố Ngữ Yên theo dõi tin tức mấy ngày, đến lúc cả hai bên chính thức tuyên chiến thì nàng tạm gác lại sự quan tâm cho vấn đề đó, dù sao nàng cũng đoán trước được kết quả, Lam gia đương nhiên giành được phần thắng, nếu Giang gia không có lá bài tẩy thì quả thật khó tránh họa diệt môn.
Vậy mới nói, khi lựa chọn gia chủ thì nên chọn lựa cẩn thận chút, không cẩn thận thì lại rơi vào tình cảnh như Giang gia chủ kia, đẩy cả gia tộc vào hiểm cảnh.
“Huyền Huyền, chàng cho gọi Thanh Long ra có được không?”
Cố Ngữ Yên cất lời, nàng hiện tại có chuyện cần trao đổi với Thanh Long, Tiêu Huyền vẫn chưa thức tỉnh ký ức nhưng không đồng nghĩa với việc Thanh Long cũng không có ký ức trước kia, nói không chừng nó còn biết cách khôi phục ký ức cho Tiêu Huyền.
Mà nàng chính là đang muốn Tiêu Huyền lấy lại hết ký ức, hồi phục thực lực.
Haizzz, khi đó Thanh Long Đại Đế tự mình phong bế ký ức vào nguyên thần, nàng không hề can thiệp nên hiện tại cũng không rõ cách khôi phục đành dựa vào Thanh Long.
Tiêu Huyền không hỏi lại lý do, ngay lập tức gọi khế ước thú Thanh Long xuất hiện.
Thanh Long vừa trong thấy Cố Ngữ Yên đã kinh ngạc nói.
“Sáng Thế Thần, người khôi phục lại ký ức thần kiếp rồi sao?”
Cố Ngữ Yên gật đầu, đúng như nàng mong đợi, Thanh Long quả nhiên vẫn giữ nguyên ký ức.
“Ta vừa khôi phục ký ức không lâu.”
“Vậy hẳn là người cũng biết được thân phận thần kiếp của chủ nhân ta?”
Nàng gật đầu xác nhận.
“Thời gian không quá nhiều, thực lực hiện tại của Tiêu Huyền không thể triệu hồi ngươi quá lâu, ta muốn biết cách để Huyền Huyền khôi phục ký ức.”
Nói đến đây, Thanh Long có phần ái ngại, Cố Ngữ Yên nhăn mày, nhận thấy biểu hiện của nàng thì Thanh Long cũng không tiếp tục chần chờ nữa.
“Điều kiện để giúp Thanh Long Đại Đế khôi phục ký ức…cái này phải nhờ đến người rồi”.
“Hả?”
Cố Ngữ Yên biểu hiện ngơ ngác, Thanh Long cảm thấy sự việc có vẻ khó nói nên nó quyết định truyền âm cho Cố Ngữ Yên, sau khi nghe được đáp án mong muốn thì vẻ mặt của Cố Ngữ Yên trở lên rất kỳ quái, phải nói là kỳ đến lạ.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa, Cố Ngữ Yên căng thẳng ngồi trong phòng, chờ đợi Tiêu Huyền.
Nàng ngồi trầm tĩnh trên trường, trong lòng không ngừng thầm nhủ.
“Bản thân ngươi là người đến từ hiện đại, là công dân tân tiến, không có gì phải ngại.
Cố Ngữ Yên là người xuyên không, là người hiện đại, không có gì phải ngại, không có gì phải ngại.”
Tiêu Huyền vừa bước vào phòng thì có phần hơi kinh ngạc, lúc dùng cơm hắn thấy Yên nhi có điểm không đúng lắm, tâm trạng ăn uống của nàng không được tốt như ngày thường, không toàn tâm toàn ý.
Hắn còn định chuẩn bị thêm một ít đồ ăn đêm cho nàng, phòng trường hợp Yên nhi nhà hắn cảm thấy đói.
“Yên nhi, nàng tìm ta có việc sao? Muốn ăn chút điểm tâm không? Hay canh gà, cháo hạt sen?”
Cố Ngữ Yên lắc đầu, nàng từ tốn tiến đến bên cạnh nam nhân trước mặt, đôi môi mềm mại kề sát vào tai hắn, môi hồng nhấp nháy.
“Đêm nay…ta muốn…ăn chàng.”