Vết thương của nhị thúc khi này đã được băng bó, máu thấm qua lớp vải, hiện rõ một màu đỏ đậm.
Nơi trước đây từng là cánh tay trái, bây giờ chỉ là khoảng trống.
Cảm giác đau lòng mang theo phần bất lực cùng áy náy.
Giá như nàng lấy lại phần ký ức sớm hơn, giá như thực lực của nàng mạnh hơn, hay giá như nàng đừng để mọi người theo vào chốn nguy hiểm này.
“Tôn nữ, chúng ta đều còn sống, lão già ta đang rất khỏe mạnh.
Chúng ta muốn cùng nhau gặp lại phụ mẫu con.
Nên con đừng bày ra bộ mặt rầu rĩ đó nữa.” Cố Nguyên nhìn tôn nữ bảo bối mỉm cười trìu mến, ông thật lòng rất muốn bảo hộ thật tốt đứa cháu gái này.
Ai bảo tôn nữ của ông vừa xinh đẹp lại tài giỏi, ông rất tự hào về nàng.
“Kia là…ngọc..dẫn…đường.” Giọng nói yếu ớt của Cố Bắc Thành cất lên.
“Ta…từng cùng…tứ đệ…xem qua…”
Nhị thúc còn đang muốn gắng gượng nói thêm điều gì đó thì liền bị tam thúc cắt ngang, mất máu, yếu ớt, còn cố chấp không chịu nghỉ ngơi.
“Nha đầu, nếu đây là ngọc dẫn đường của mẫu thân ngươi, vậy ngươi dẫn vào đó một chút linh lực…ừm nếu có thể thì cho thêm lên một hai giọt máu, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó liên quan đến Mạn Nhược Vân.” Trứng Gà nghiêm túc hướng Cố Ngữ Yên nói.
Cố Ngữ Yên nhanh chóng làm theo lời của Trứng Gà, viên ngọc sau khi nhận được linh lực và máu từ nàng thì lập tức tỏa ra ánh sáng, dần dần ánh sáng hình thành một đường thẳng, chỉ vào sâu trong cấm địa.
Mọi người đi theo hướng chỉ của ngọc chỉ đường, tiến vào bên trong thì chỉ thấy nơi đó là một núi đá lớn.
Ánh sáng chiếu thẳng vào một khe nứt, nhìn kỹ thì nơi này dường như có một cái ngách nhỏ.
Tiểu Nấm, Tiểu Hành và Tiểu Hũ bay đến, áp sát mặt vào khe nứt, cố gắng nhìn xem bên trong có thứ gì hay không.
“Chủ nhân, chủ nhân, bên trong kia có thứ gì đó phát sáng, giống…giống…à à ánh lửa đó.” Tiểu Nấm nhanh nhảu báo cho Cố Ngữ Yên.
“Mọi người thử tìm kiếm xung quanh xem có cơ quan nào quanh đây hay không.”
Sau nửa canh giờ, vẫn là không phát hiện ra điều gì khác lạ.
“Chi bằng phá vách đá.” Tam thúc lên tiếng.
Cố Ngữ Yên nhìn tổ phụ và mọi người, thấy tất thảy đều đồng ý nên nàng cũng hạ quyết định.
“Chuyện này cứ để lão phu.”
Cố Nguyên tiến đến, ông điều chỉnh linh lực phù hợp, không mạnh bạo phá hủy vách đá mà chỉ mở ra lối đi vừa cho một người tiến vào.
Cố Nguyên vừa mở được lối đi thì bèn tiến ngay vào, không ai kịp ngăn cản.
Ba vị thúc thúc cùng Cố Ngữ Yên nhanh chóng đi theo ngay sau đó, những người khác lặng lẽ chờ bên ngoài, lối đi rất nhỏ hơn nữa bên trong cũng không biết là có thứ gì, không gian chật hẹp hay rộng rãi, nếu tất cả cứ tiến vào, xảy ra chuyện bất trắc lại khó mà trở tay.
Cố Ngữ Yên tiến vào bên trong, không gian nơi này không hề chật hẹp như tưởng tượng, có thể chứa đến mười người, như một căn hầm đá nhỏ.
Nàng nhìn thấy tổ phụ đang đứng lặng người, hướng theo ánh mắt của ông, nơi vách tường đá, có hai người đang ngồi tựa vào nhau, một nam, một nữ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hai người họ là ai, dung mạo của Cố Ngữ Yên chính là bằng chứng, tương tự đến bảy phần.
“Phụ thân, mẫu thân.”
“Tứ đệ.”
“Tứ ca.”
Những tiếng gọi đồng loạt cất lên.
Năm người đứng lặng trong khoảnh khắc, bọn họ có phần e ngại, không phải không dám tiếng lên, không phải thiếu dũng khí, mà là lo sợ, bọn họ lo sợ hai người trước mắt chỉ là ảo giác hay…bọn họ đã không còn.
Cuối cùng vẫn là Cố Nguyên tiến tới, bàn tay ông run run vươn ra phía trước, đặt đến dưới mũi của nam nhân trước mặt, người nhi tử mất tích bấy lâu nay của ông, Cố Bắc Quân.
Gương mặt của người cha hiện lên tia vui mừng, lần nữa kiểm tra hơi thở của Mạn Nhược Vân.
Lão nhân gia cuối cùng cũng không kìm được, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt già nua.
“Chúng nó…hai đứa nó…cả hai còn sống.”
Đại thúc, nhị thúc và cả tam thúc đều không thể bình tĩnh, ngay lập tức tiến lên kiểm tra.
“Ngữ Yên, phụ mẫu của con, bọn họ còn hơi thở.”
Cố Ngữ Yên như tên bắn lao thẳng đến, nàng chú mục thật sâu vào dung mạo hai người trước mặt.
Khóe mắt đẫm lệ, nàng cuống quýt giơ tay lau đi dòng nước mắt, nàng phải xem xét tình trạng của phụ thân và mẫu thân.
Cố Ngữ Yên buộc bản thân phải trấn tỉnh, bàn tay nhỏ nhắn vươn đến động mạch của Cố Bắc Quân, rồi đến Mạn Nhược Vân.
Mạch tượng cả hai yếu ớt nhưng đều nhịp, không hề rối loạn.
Cố Ngữ Yên phát giác xung quanh nàng đang có nguồn linh lực liên tục tỏa ra chậm rãi.
Nàng lần nữa xem xét thật kỹ lưỡng, linh lực này là từ mẫu thân và phụ thân của nàng.
Nói như vậy, Cố Bắc Quân và Mạn Nhược Vân đã tiêu trừ linh lực của chính mình để bản toàn thân thể và nguyên hồn.
Tu vi của cả hai đã sụt giảm đến kì luyện khí, chỉ còn là Võ Giả cấp hai, nếu hôm nay bọn họ không tìm được đến đây, nếu không tìm thấy phụ mẫu của nàng tại nơi này, thì có lẽ cả hai cũng chẳng thể trụ được bao lâu nữa.
Cố Ngữ Yên gấp gáp đưa cả hai vào không gian huyễn tưởng, phải nhanh chóng phong bế lại linh lực của cả hai người, sau đó tiến hành chữa trị.
Thân thể dù được bảo toàn nhưng toàn thân đều cứng đờ, nguyên hồn chìm vào trạng thái “ngủ say”.
Hiện tại Cố Bắc Quân và Mạn Nhược Vân không khác gì khôi lỗi..