Nửa tháng sau.
- “Ngữ Yên, cháu cuối cùng cũng ra khỏi phòng rồi.”
Từ lần ở trong phòng nghị sự, Cố Ngữ Yên liền ở lì trong phòng không chịu ra ngoài.
Khi nãy Cố Nguyên phát hiện linh lực ở Bạch Mai viện dao động nên mới đến kiểm tra, trên đường đến gặp bốn người Cố Nhất, Nhị, Tam, Ngũ liền lôi kéo cả bốn người đi theo.
- “Nha đầu ở đây xảy ra chuyện gì sao?”
Cố Bắc Niệm hỏi.
Cố Ngữ Yên lắc đầu.
- “Không có.”
- “Vừa nãy tổ phụ con phát hiện linh lực dao động nên bọn ta liền kéo đến đây?”
Cố Ngữ Yên lắc đầu, căn bản không có chuyện gì xảy ra mà.
Tiểu thúc Cố Bắc Diệp nhìn nàng, giọng điệu chất vấn.
- “Nha đầu mau khai báo con đã làm chuyện phá hoại gì nữa?”
- “Không có, con chỉ ở trong phòng tu luyện vừa thăng cấp nên mới ra ngoài hít thở không khí.”
- “Ể thăng cấp?”
Năm người cùng đồng thanh, Võ Vương thăng cấp có thể xuất hiện linh lực dao động sao? Bọn họ là lần đầu thấy chuyện này theo lý mà nói chỉ có cao thủ luyện khí cảnh thăng cấp mới xuất hiện linh lực dao động mà thôi.
Mặc dù Cố Ngữ Yên thăng cấp linh lực dao động không lớn nhưng vẫn là có dao động.
Cố Nguyên tươi cười, cháu gái ông đó, thật giỏi mới nửa tháng đã thăng cấp.
- “Võ Vương cấp ba mười sáu tuổi, Nha đầu, lợi hại.”
Cố Bắc Kiệt vừa nói vừa giơ ngón tay cái về phía Cố Ngữ Yên.
- “Thật ra là cấp bốn.”
- “Hả?”
Năm người lại đồng thanh, nửa tháng trước còn là cấp hai mà hiện tại lên cấp bốn rồi, trình độ thăng cấp gì vậy, thi nhảy cóc sao? Cố Ngữ Yên cười cười, nàng chỉ thật thà khai báo mà thôi, dù sao tu luyện trong không gian huyễn tưởng, người khác nhìn vào quả thật tốc độ…có chút nhanh.
Nhưng mà vừa nãy trước khi rời khỏi không gian Trứng Gà còn chê nàng thăng cấp chậm chạp đó, huhu.
Cố Ngữ Yên cảm thấy bản thân vẫn nên nổ lực nhiều hơn nàng muốn đến Thiên Vũ đại lục càng sớm càng tốt.
Ngay lúc này hạ nhân chạy đến thông báo, có Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư, Vô Phong đại sư đến.
Cố Nguyên và mọi người nhanh chóng ra đón tiếp, Cố Ngữ Yên cũng đi theo.
Khi đến đại sảnh thì Vân Dung cũng đang có mặt ở đó.
Bà ta mỉm cười bộ dáng cung kính lễ độ nhưng mà Vô đại sư tựa hồ không để tâm lắm.
Vừa thấy Cố Nguyên xuất hiện Vân Dung liền xin phép cáo lui, bà cảm thấy ở lại sẽ càng thêm mất mặt, luyện đan sư kiêu ngạo, Vô Phong lại càng kiêu ngạo hơn.
Vô Phong thấy nhóm người Cố gia xuất hiện thì vui cười hớn hở.
Cố Nguyên cũng mỉm cười, vươn tay chào bạn già, nhân dịp này ông sẽ giới thiệu cháu gái bảo bối với Vô Phong, chọc tức lão già đơn thân này một trận.
Thế nhưng Vô Phong lại lướt qua người Cố Nguyên như một cơn gió, chạy đến trước mặt Cố Ngữ Yên.
- “Cháu gái bảo bối, ta rất nhớ con.”
Cố Ngữ Yên chưa kịp đáp lời thì Cố Nguyên đã chắn ngang trước mặt nàng, trừng mắt giận dữ nhìn Vô Phong.
Tiểu thúc âm thâm kéo Cố Ngữ Yên sang một bên, nàng và bốn thúc thúc tụ họp ở một góc, im lặng quan sát tình hình.
Bốn thúc thúc của nàng biểu cảm rất thản nhiên còn có phần mong chờ dường như bọn họ đều biết tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
- “Vô lão thối, ngươi nói ai là cháu gái của ngươi?”
- “Hứ đương nhiên là nha đầu xinh đẹp Cố Ngữ Yên, nàng là cháu gái của ta.”
- “Ngữ Yên là cháu gái của ta.”
- “Của ta.”
- “Ta nói là cháu gái của ta.”
- “Ngươi nói của ngươi, ta nói của ta.”
- “Ta nói của ta nhưng không phải của ngươi.”
- “Ta cứ nói của ta ngươi làm gì ta?”
- “Là của ta thì chính là của ta, không làm gì cũng là của ta không phải của ngươi.”
- “Của ta.”
- “Của ta.”
- “Của ta không phải của ngươi.”
- “Của ta ngươi mới không phải.”
…
Hai người cứ như vậy tranh cãi hơn nửa canh giờ, Cố Ngữ Yên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lúc nàng đang gật gà gật gù thì tiếng tranh cãi không còn nữa.
Hai lão nhân đến trước mặt nàng, đồng thanh hỏi.
- “Ngữ Yên, con là cháu gái của ai?”
Cố Ngữ Yên đứng giữa hai người, gạt bay cơn buồn ngủ, tươi cười giới thiệu.
- “Vô tổ phụ, đây là Cố gia gia chủ, cao thủ uy phong, đỉnh đỉnh đại danh Cố Nguyên, nội tổ phụ của con.”
- “Nội tổ phụ, đây là Vô đại sư, Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư, uy danh vang dội, vạn người cung kính, là nghĩa tổ phụ của con.”
Cố Nguyên nhăn mặt, cháu gái của ông, gần mười năm mới được gặp lại, tên Vô Phong thối này từ đâu chui ra còn nhận nàng làm tôn nữ, tranh giành với ông.
Cố Nguyên phất tay áo, thanh âm giận dỗi.
- “Không tính, ta không đồng ý để cháu gái bảo bối của ta nhận tên cẩu độc thân này làm nghĩa tổ phụ.”
- “Ngươi nói ai là cẩu độc thân?”
- “Ta nói ngươi là cẩu độc thân.”
- “Ngươi dám?”
- “Lão già, ngươi gần hai trăm tuổi cũng không có thê tử, rõ ràng là cẩu độc thân.”
- “Ngươi là cẩu già.”
- “Cẩu độc thân.”
- “Cẩu già.”
- “Cẩu độc thân.”
- “Cẩu già.”
…
Cố Ngữ Yên âm thầm quay lại góc nhỏ của bốn vị thúc thúc, tiếp tục cắn hạt dưa, đáng tiếc ở đây không có bỏng ngô.