“Vụt.”
Âm thanh xé gió lao đến, một chưởng linh lực tung ra đồng thời đánh bay hai người Mạc Lục Diệp và Mạc Dạ.
Tiêu Huyền dùng tốc độ nhanh như tên lửa, thành công đẩy cổ quan tài bằng băng chứa thi hài của Thục phi về phía Mạc Chi Thành.
Mạc Dạ nhanh chóng bật dậy, chạy đến bên thi hài của mẫu phi, Mạc Chi Thành nhìn Tiêu Huyền với ánh mắt cảm kích sau đó cũng đến bên cạnh nhị đệ.
Mạc Lục Diệp gượng người đứng dậy.
Hắn nhìn Huyền Vương, ánh mắt tràn ngập phòng bị, cùng sự hung hiểm.
Ngay lúc này, Cố Ngữ Yên, bốn huynh đệ Cửu Thiên, nhóm linh thú khế ước, cùng toàn thể người của Cố gia tiến vào đại điện, lần này đi cũng không có thiếu phần của hai vị tổ phụ, Vô đại sư và Ngụy viện trưởng.
Mạc Lục Diệp thấy vậy thì ngay lập tức lớn giọng.
“Cố phủ, các người muốn làm gì? Người của đại gia tộc không được can thiệp vào tranh chấp hoàng thất, các người quên rồi sao?”
Cố Nguyên híp mắt nhìn Mạc Lục Diệp, ông quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên.
“Tôn nữ, chúng ta đến đây để can thiệp cái gì sao?”
Cố Ngữ Yên nhún vai, lắc đầu, nàng lại nhìn Cố Bắc Niệm.
“Đại thúc, chúng ta đến đây để can thiệp cái gì sao?”
Cố Bắc Niệm nhún vai, lắc đầu, y quay đầu sang trái nhìn Cố Bắc Thành.
“Lão nhi, chúng ta đến đây để can thiệp cái gì sao?”
Cố Bắc Thành lặp lại động tác của đại ca, nhún vai lắc đầu, ông quay sang bên trái hỏi Cố Bắc Kiệt.
“Tam đệ, chúng ta đến đây để can thiệp cái gì sao?”
Cố Bắc Kiệt hành động ngược lại một chút, ông lắc đầu xong mới nhún vai.
Tiếp đó cũng quay đầu nhìn tiểu đệ Cố Bắc Diệp.
“Lão ngũ, chúng ta đến đây để can thiệp cái gì à?”
Cố Bắc Diệp lập tức lắc đầu, nhún vai.
Y nhìn thê tử của mình.
“Lạc Anh, chúng ta đến đây để can thiệp chuyện gì sao?”
Ngụy Lạc Anh lắc đầu, nàng hướng đại tẩu và tam tẩu, cất tiếng hỏi.
“Hai vị tẩu tử, chúng ta đến đây để làm gì vậy?”
Vân Nhu và Mạc Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mạc Uyển mặc dù là người của hoàng thất nhưng bà sớm đã gạt bỏ chuyện tranh chấp hoàng quyền, trong lòng bà chỉ lo lắng cho an nguy của mẫu thân, cũng tức là Thái Hậu.
Thương nhi và Thất nhi đã sớm đưa Thái Hậu đến nơi an toàn, bà cũng không còn bận lòng nữa.
Đúng lúc này khi ánh mắt bà chạm đến thi thể của Mạc Trạch Thiên đang nằm trên mặt đất.
Ánh mắt bà bất giác chùng xuống, hoàng đệ này của bà tự cho mình là kẻ thông minh, kết quả lại rơi vào bước đường này.
Nói bà không đau lòng thì chính là lừa người, trong người bà vẫn là chảy dòng máu hoàng thất Mạc Ly, bà cũng là người họ Mạc.
Nhưng nói bà có thương tâm hay không? Thì câu trả lời là không, ngày phân tranh hoàng quyền này sớm muộn gì cũng phải đến.
Cố Ngữ Yên nhìn hai biểu ca Cố Thương và Cố Thất của mình, khẽ gật đầu, an nguy của Thái Hậu đã được đảm bảo.
Nàng lại nhìn hai vị nghĩa tổ phụ.
“Vô tổ phụ, Ngụy tổ phụ, chúng ta đến đây để làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Ngụy Vô Mục và Vô Phong đồng thanh.
Nói xong hai lão nhân gia còn lôi kéo bằng hữu Cố Nguyên ăn bỏng ngô.
Mạc Lục Diệp thấy bọn người trước mắt này hoàn toàn xem chuyện đang diễn ra như trò đùa, liền đùng đùng nổi giận.
Hắn chỉ thẳng về cổ quan tài bằng băng kia cất tiếng quát, đó chính là con át chủ bài của hắn, đều bị bọn người này phá hỏng.
“Đã không can thiệp, sao các người…”
Chưa để Mạc Lục Diệp nói hết câu Tiêu Huyền đã lên tiếng cắt ngang.
“Bản vương không được tính là người của đại gia tộc Mạc Ly quốc.”
Cố Ngữ Yên gật đầu phụ họa, nàng đi đến bên cạnh Tiêu Huyền, nhìn Mạc Lục Diệp, Mạc Chi Thành và Mạc Dạ, nhẹ mỉm cười.
“Các người cứ tiếp tục việc của mình, mặc kệ bọn ta a.”
Nói xong nàng còn nháy mắt với đại gia đình Cố gia, mọi người đồng loạt tản ra, tìm vị trí thích hợp để ngồi, đứng, nằm…khi đã ổn định vị trí lại đồng loạt lên tiếng.
“Mặc kệ chúng ta.”
Mạc Chi Thành mặc dù trong lòng đang trĩu nặng, nhưng đối diện với hành động này của Huyền Vương và người Cố phủ, hắn vẫn không nhịn được mà lắc đầu cười khổ.
Mạc Dạ và văn võ bá quan thì hoàn toàn bị dọa đến kinh ngạc, há hốc.
Trên đời còn có chuyện lạ như vậy sao? Cả phủ kéo đến xem một màn máu tanh mưa máu trong cung? Khóe môi Mạc Dạ giật giật mấy cái, hắn nghiêng đầu, nói khẽ với Mạc Chi Thành.
“Hoàng huynh, chuyện này…”
Mạc Chi Thành căn bản cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết lắc đầu.
“Cứ theo lời bọn họ, mặc kệ đi.”
Nhìn tình hình hiện tại cũng biết ai thắng ai thua, ai vua ai giặc rồi? Đại quân của Mạc Dạ hoàn toàn áp đảo đối với viện trợ đến từ Hoành Châu của Mạc Lục Diệp.
Có điều Mạc Lục Diệp không cam lòng, hắn bỏ biết bao tâm sức như vậy.
kết quả lại thất bại sao?
Ngay lúc mọi người không ngờ đến, một mũi kiếm đã xuyên thẳng qua trái tim của Mạc Lục Diệp.
Mọi người đều kinh ngạc, Cố Mỹ Ngọc buông trường kiếm trong tay xuống.
“Ta…ta giết…giết hắn rồi, ta giết Mạc Lục Diệp rồi, các người có thể tha cho ta không? Ta muốn sống.”
Cố Ngữ Yên lúc này ngay lập tức đứng phắt dậy, nàng dùng tốc độ nhanh nhất phi đến chỗ Mạc Lục Diệp.
Cả nhóm huynh đệ Cửu Thiên và linh thú khế ước của nàng cũng chạy theo.
“Ai da, ai da, cái tên này chưa thể chết được.” Tiểu Phượng lên tiếng.
“Hắn chưa thể chết, chưa thể chưa thể nha.” Tiểu Hắc gấp gáp nói.