Sáng hôm sau trong kinh thành bắt đầu lan truyền đủ loại lời đồn, giai thoại xoay quanh chuyện của Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền, Mạc Lục Diệp và Cố Mỹ Ngọc.

Nhưng điều đáng nói ở đây là dù dân chúng có đồn đại, bán tán nhiều như thế nào thì Cố phủ và Huyền Vương phủ đều không có động tĩnh.

Chính xác hơn là bọn họ hoàn toàn không có ý định làm gì cả, dân chúng có miệng họ nói, quản quá nhiều cũng không có tác dụng.

Cứ nắm đằng cán, xử lý kẻ chủ mưu, tự ắt mọi chuyện sẽ sáng rõ.
Về phần Tam Hoàng tử, hắn cũng quyết định giữ im lặng, hiện tại hắn cần đẩy nhanh kế hoạch, kẻ thắng làm vua, thua làm giặc, đại cục vẫn là quan trọng nhất.

Nhưng điểm kỳ lạ nhất chính là hoàng thượng, Mạc Trạch Thiên.

Cố Ngữ Yên dù sao cũng được công nhận là Huyền Vương phi chưa qua cửa, Tiêu Huyền có là vương gia khác họ thì chuyện của hai người cũng phần nào ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất.
Mạc Trạch Thiên xét cho cùng cũng là người xem trọng mặt mũi, nhưng cho dù văn võ bá quan có dâng tấu sớ như thế nào thì ông ta cũng phớt lờ.

Đa phần quan viện đều muốn hoàng thượng nhanh chóng hạ chỉ thành hôn, tác hợp cho Huyền Vương và Cố tiểu thư.

Bọn họ biết chắc không thể ngăn cản hôn sự này, Huyền Vương và Cố gia không phải người mà bọn họ có thể chọc đến, do vậy cử hành hôn lễ càng sớm thì mấy lời bàn tán sẽ càng nhanh được dập tắt.

Tuy vậy hoàng thượng lại luôn không đồng ý, ba lần bốn lượt gạt bỏ.
Một tuần trôi qua, tình hình vẫn duy trì sự im lặng, bình yên trước khi giông bão đến.

Mộ Dung đã trở lại Thiên Vũ đại lục, nếu hắn rời đi quá lâu, để người khác phát hiện ra manh mối, mò đến được Linh Vũ đại lục thì lại nảy sinh thêm rắc rối.
Trong phủ Tam Hoàng tử, Cố Mỹ Ngọc đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Mạc Lục Diệp, dù nàng đã không còn là một quân cờ hữu dụng nhưng Mạc Lục Diệp lại không nỡ bỏ qua một nữ nhân khuynh sắc như vậy.

Cố Mỹ Ngọc cũng rất hiểu rõ bản chất của nam nhân bên cạnh, không hề đòi hỏi, luôn duy trì bộ mặt dịu dàng, hiểu chuyện.
Mặc dù trong lòng Cố Mỹ Ngọc vạn phần khinh bỉ cái người gọi là Tam Hoàng tử này, ân ân ái ái lúc xảy ra chuyện lại đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nam nhân háo sắc, nếu nàng trời sinh không có mỹ mạo thì sớm đã bị hắn vứt bỏ.

Nhưng hiện tại ngoài Mạc Lục Diệp ra, thì nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đêm tối trong mật đạo tại Đông Cung, Mạc Chi Thành và Mạc Dạ đứng đối diện nhau, thời gian đã qua một khắc nhưng bầu không khí giữa hai người, ngoài im lặng vẫn là im lặng.

Cuối cùng vẫn là Mạc Chi Thành lên tiếng phá bỏ không khí trầm mặc giữa cả hai.
“Nhị đệ, đã lâu không gặp.”
Mạc Dạ nhìn thẳng vào Thái Tử, khẽ gật đầu, đúng là đã lâu hắn không nhìn thấy gương mặt của người đối diện, người mà hắn từng gọi là hoàng huynh, gọi là đại ca.
“Thái tử điện hạ, ngài cho người bí mật gọi ta trở về kinh thành, chắc không phải chỉ để hàn huyên chuyện cũ chứ?”
Mạc Chi Thành nghe thấy lời của Mạc Dạ, trong lòng nhất thời chùng xuống, trên gương mặt hiện lên nụ cười chua chát.
“Gần năm năm, đệ vẫn là còn hận ta.”
Mạc Dạ im lặng không đáp, hận, bản thân hắn cũng không biết rõ, mình có hận Mạc Chi Thành hay không? Chỉ là trong lòng có nút thắt không thể thoát gỡ, hắn biết thân là Thái Tử, đứng giữa tình nghĩa huynh đệ và tình mẫu tử Mạc Chi Thành cũng là thân bất do kỷ.

Nhưng dù thời gian năm năm đã trôi qua, hắn vẫn là không thể hoàn toàn tha thứ cho người trước mặt.

“Ta không hận nhưng không có nghĩa là ta đã quên.”
“Ta biết đệ không sẵn lòng tha thứ cho ta, hai tiếng hoàng huynh có lẽ ta vẫn phải đợi.”

Trong lòng Mạc Chi Thành lúc này, nửa muốn được nghe hai tiếng hoàng huynh từ Mạc Dạ, nửa lại không dám nghĩ đến.

Trong quá khứ, hắn đã phải phải lỗi lầm rất lớn, chính bản thân hắn còn không thể chấp nhận thì làm sao có thể trông đợi sự tha thứ của người khác chứ.
Cùng đêm đó, hai bóng đen lén lút lẻn vào Tầm Hoa lâu từ phía sau, dần dần tiến đến nhà bếp.

Phía trước khách nhân vẫn ra vào nhưng không còn tấp nập, chuyện làm ăn cũng không tốt đẹp như trước.

Hoa khôi Tiểu Yên không còn ở đây, thân phận thần bí của nàng ta đã được phơi bày, hiện tại dân chúng ngoài việc đem những chuyện này ra bàn tán thì vẫn là bán tán, có người còn xem như một giai thoại để kể chuyện trong quán rượu.

Nhiều người đoán già đoán non, không biết Cố Mỹ Ngọc hiện tại đang ở nơi nào? Người trong cuộc như Cố Ngữ Yên lại không hề lên tiếng, từ đầu đến cuối chỉ duy trì thái độ im lặng.
“Này này, chàng qua bên kia đi.”
“Được rồi, được rồi.”
“Khoan khoan, mồi lửa, mồi lửa a.”
“Nè, nàng là thuộc tính hệ hỏa, còn cần mồi lửa sao?”
Ngụy Lạc Anh lúc này mới sực nhớ đến thuộc tính của bản thân, liền cười trừ nhìn Cố Bắc Diệp.

“Thiếp quên mất.”
Cố Bắc Diệp cưng chiều, gõ nhẹ lên trán thê tử.

Hai người hôm nay đến đây là để phóng hỏa Tầm Hoa lâu, về phần phủ Tam hoàng tử, chắc có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, nếu hiện tại phóng hỏa, cái tên Mạc Lục Diệp đó chuyển vào hoàng cung, cũng không biết là phước hay họa?
Ngọn lửa từ trong phòng bếp của Tầm Hoa lâu, bắt đầu lan ra.

Cố Bắc Diệp và Ngụy Lạc Anh nhanh chóng cởi bỏ áo choàng đen khoác bên ngoài, quăng vào đám lửa.

Cả hai đều giả dạng thành tiểu nhị của Tầm Hoa lâu, hớt hải chạy toán loạn báo tin.
“Cháy rồi, cháy rồi.”
“Nhà bếp gặp hỏa hoạn.”
“Mau chạy, mau chạy đi.”
Dưới sự diễn xuất nhiệt tình của hai người, toàn bộ người trong Tầm Hoa lâu đều đổ xô chạy ra bên ngoài, không ai nghĩ đến chuyện dập lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play