Nhóm Cố Ngữ Yên vừa rời khỏi tửu lâu, sáu người cười nói vui vẻ.
Lúc sắp tạm biệt nhau thì có một người khác xuất hiện.
“Ngữ Yên.”
Sáu người đồng loạt hướng mắt về phía nam tử vừa đến.
“Thái tử.”
Mọi người cúi đầu hành lễ.
Mạc Chi Thành mỉm cười hòa nhã, chào hỏi qua lại cùng với mọi người.
Thời gian tầm một khắc sau, ai nấy đều biết ý của Thái Tử điện hạ nên liền nhanh chóng cáo từ, chỉ còn lại Cố Ngữ Yên và Mạc Chi Thành.
Hai người sóng vai đi đến bên bờ Bích Nguyệt hồ.
Cố Ngữ Yên nhìn màu nước xanh ngọc bích trước, ánh mặt nàng phút chốc trở nên hài hòa, ưu nhã, nơi này thật sự rất đẹp.
Ngày hôm nay hội ngộ bằng hữu, khiến tâm tình nàng cũng tốt lên không ít.
Đáng tiếc, nàng biết bản thân không thể tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống tiêu dao tự tại.
Nàng còn có việc phải làm, không thể chùn bước.
Mạc Chi Thành nhìn Cố Ngữ Yên, nàng quả thật rất xinh đẹp, thanh khiết.
Lòng hắn dao động, dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ thốt ra một lời đơn giản.
“Ngữ Yên, lâu rồi không gặp.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, trên thực tế thì cũng không lâu lắm, chỉ khoảng hơn bốn tháng.
Cố Ngữ Yên nhìn thấy sự u tư hiện trên gương mặt anh tuấn của Mạc Chi Thành, nàng lưỡng lự, nửa muốn mở lời, nửa lại không muốn hỏi đến.
“Ngữ Yên, lần đầu ta và nàng gặp nhau là ở Ung Thuận thành, ngày đó nàng quả thật khiến ta phải kinh ngạc.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nhớ lại ngày đó nàng phá hỏng luôn linh cầu kiểm nghiệm thuộc tính, sắc mặt của Ngụy tổ phụ lúc đó, cũng thật là đặc sắc.
Con người gặp được nhau quả là hữu duyên, những người nàng từng gặp khi vừa xuyên đến Thiên Tinh giới, hiện tại đều trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.
Đặc biệt là chàng ấy.
“Ngày đó, nếu ta đoán không lầm thì Chi Thành ngươi cũng có mặt trong gian phòng đó.”
Thái Tử gật đầu xác nhận, thế sự vô thường, ngày đầu gặp tu vi của hắn rõ ràng vượt xa nàng, nhưng hiện tại nhìn lại, nàng đã trở nên mạnh mẽ, càng lúc càng cường đại.
Cuộc sống của nàng và hắn cũng khác biệt, nàng có lí tưởng riêng để theo đuổi, có những nơi phải đi, còn bản thân hắn, xoay quanh nơi hoàng thất.
“Đôi lúc ta từng có suy nghĩ, giá như bản thân không mang thân phận Thái tử Mạc Ly quốc, có lẽ cuộc sống của ta sẽ không rối ren như hiện tại.
Có thể sống đời tiêu dao.”
“Nhân sinh a, mỗi người sinh ra đã có một số phận khác nhau, người không chấp nhận định mệnh an bày, cố tạo nên nghịch cảnh.
Người chấp nhận số phận, thỏa mãn và hài lòng với cuộc sống, đó cũng được xem là thoải mái.
Chi Thành trong lòng ngươi, có thật sự ghét bỏ thân phận của chính mình hay không?”
Thái tử phút chốc rơi vào trầm tư, hắn biết bản thân chưa bao giờ chối bỏ thân phận của chính mình, chưa bao giờ tránh né trọng trách to lớn mà hắn phải gánh trên vai.
Chỉ là đôi lúc quá mệt mỏi mà thôi.
Cố Ngữ Yên nhìn Mạc Chi Thành, nàng nhẹ đặt tay lên vai hắn.
“Chi Thành, dân chúng Mạc Ly quốc tin tưởng vào ngươi.
Và ta cũng tin tưởng ngươi.”
Mạc Chi Thành lúc này mới bật cười, ngay lúc này sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn đột nhiên nắm lấy đôi bàn tay của Cố Ngữ Yên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
“Ngữ Yên, lòng ta đối với nàng không biết từ khoảnh khắc nào đã xáo động không yên.
Ta biết nàng và Huyền Vương tình cảm mặn nồng nhưng ta không thể không nói ra lòng mình, dù không có kết quả, ta cũng thỏa mãn.”
Cố Ngữ Yên chậm rãi rút lại bàn tay, nàng mỉm cười nhìn Mạc Chi Thành, nàng từ sớm đã biết được lòng hắn nhưng kiếp này, tâm nàng đã hướng về người khác.
Cố Ngữ Yên lại lần nữa đặt tay lên vai Mạc Chi Thành.
Biểu hiện bản thân nàng hiểu rõ, chỉ là đối với nàng, hắn là một người bằng hữu.
Mạc Chi Thành bất ngờ ôm chầm lấy Cố Ngữ Yên, hắn thì thầm bên tai nàng, giọng nói có phần yếu ớt pha lẫn chút đau lòng, nhưng vẫn có thể nghe được tâm hắn đã nhẹ nhàng hơn.
“Ngữ Yên, để ta ôm nàng một lát.”
Cố Ngữ Yên vươn tay ra phía sau, vỗ nhẹ vào lưng Mạc Chi Thành, rất nhanh sau đó Thái tử đã buông Cố Ngữ Yên ra, y mỉm cười, vẫn là nụ cười hòa nhã tựa như gió xuân.
“Ngữ Yên, hảo bằng hữu.”
Cố Ngữ Yên cũng gật đầu đáp lại.
“Hảo bằng hữu.”
Mạc Chi Thành hướng tầm mắt nhìn mặt hồ phẳng lặng phía trước.
“Kinh thành Mạc Ly quốc bây giờ vẫn bình yên, nhưng sóng ngầm đã mỗi lúc càng mạnh.
Ngữ Yên, nếu thực sự có ngày tranh đấu, huynh đệ tương tàn, ta cũng không nắm chắc phần thắng.”
Cố Ngữ Yên vẫn giữ sắc mặt điềm tĩnh, nàng không nhìn Mạc Chi Thành, ánh mắt dừng trên mặt nước xanh biếc.
Nhưng chất giọng đã thay đổi, trở nên nghiêm nghị.
“Nhẫn, cuộc đời này đôi lúc cần sự nhẫn tâm, lúc ngươi có ý nghĩ nương tay hay hãy đến hậu quả sau này.”
Mạc Chi Thành đương nhiên là biết những gì Cố Ngữ Yên, thân là Thái Tử, hắn không dám nhận bản thân thánh khiết lương thiện.
Mạc Chi Thành hắn chỉ nhân từ với người xứng đáng, chỉ nhân hậu công chính với dân chúng Mạc Ly quốc.
Nhưng…đối với nữ nhân đó, người đã dưỡng dục hắn suốt bao nhiêu năm, hắn thật sự đủ nhẫn tâm để ra tay với bà ta sao?