Về đến Mạc Ly quốc, Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền sánh vai nhau đi qua cổng vào kinh thành.
Cơ mà không khí xung quanh có chút quái lạ, ánh mắt của người xung quanh đều đổ dồn về phía bọn họ.
“Trên mặt ta có dính cái gì sao?”
Cố Ngữ Yên lên tiếng hỏi.
Tiêu Huyền thản nhiên đáp.
“Có, dính sự xinh đẹp.”
Hỏi như vậy thôi nhưng hai người bọn họ đều biết trong kinh thành Mạc Ly gần đây xảy ra chuyện gì.
Thuộc hạ của Huyền Vương và người của Cố Ngữ Yên cũng không phải vật trang trí.
Lần này về phu thê hai người không có ý định dễ dàng bỏ qua.
“Cố tiểu thư là Cố tiểu thư nha.”
“Hôm qua ta rõ ràng trông thấy nàng ta cùng Tam hoàng tử vào tửu lâu mà.”
“Mỗi ngày lại đi với một nam nhân, vô sỉ.”
“Huyền Vương thật thảm.”
“Huyền Vương cũng thật là, loại nữ nhân như vậy cũng có thể nhất kiến chung tình sao?”
“Mù rồi, Huyền Vương nói không chừng là mù rồi.”
“Bị hồ ly tinh mê hoặc.”
“Ta còn nghe nói, Cố Ngữ Yên và Tam hoàng tử, đã…đã làm cái chuyện kia.”
“Ai da, nói không chừng nàng ta thật sự là hoa khôi bí ẩn của Tầm Hoa lâu nha.”
Chói tai, thật sự chói tai, Tiêu Huyền cả giận, y thật sự muốn đem đám người vừa nói năng hàm hồ kia xử lý hết một lượt.
Nhưng Cố Ngữ Yên lại chủ động ngăn cản Tiêu Huyền.
Hai người phớt lờ những lời bàn tán xôn xao xung quanh mà đi thẳng đến Cố phủ.
“Tôn nữ bảo bối, con về rồi sao?”
Cố Nguyên sắc mặt hớn hở, tươi cười ra chào đón tôn nữ của ông trở về.
Mọi người trong Cố Phủ đều tập trung ở đại sảnh trò chuyện, không khí gia đình ấm áp.
Hỏi han qua lại hơn một canh giờ thì tiểu thúc Cố Bắc Diệp mới bắt đầu mở màn về những sự việc liên quan đến Cố Ngữ Yên trong thời gian gần đây.
Nàng rõ ràng là đi đến Bắc Nguyên quốc, không có mặt ở kinh thành Mạc Ly nhưng lại chịu không ít thị phi.
Cố Bắc Diệp lấy ra một xấp giấy, nhìn qua thì cũng không ít đâu, đây là những gì phu thê tiểu thúc điều tra được trong suốt thời gian qua.
“Nha đầu, con xem đi.”
Cố Ngữ Yên cầm xấp giấy bắt đầu đọc, thì ra Mạc Lục Diệp lại là lão bản giấu mặt của Tầm Hoa lâu, hơn ba tháng trước hắn đã chi một số tiền khá lớn để mua lại thanh lâu này.
Không biết có phải do máu thám tử nổi lên không nhưng thông tin về hành động của Tam hoàng tử đều được ghi lại rất rõ ràng, lúc nào, canh mấy, hắn rời phủ, đi đến những đâu, thậm chí là cả thời gian dùng bữa của Mạc Lục Diệp cũng được ghi lại.
Bao nhiêu gia sản của hắn cũng được điều tra rõ.
Về phần thông tin của hoa khôi thần bí tại Tầm Hoa lâu kia, trực giác của nữ nhân nhạy bén mặc dù chưa từng trông thấy mặt của cô nương này nhưng tiểu thẩm lại cảm giác trên người hoa khôi Tiểu Yên có chút gì đó quen thuộc, hơn nữa điệu bộ của nàng ta không phải tự nhiên mà có, vẫn có phần gượng gạo.
Ngụy Lạc Anh thập phần khẳng định, vị hoa khôi này chắc chắn là một người có tiếp xúc qua với Cố Ngữ Yên trong thời gian dài.
“Cố Mỹ Ngọc.”
Cố Ngữ Yên buộc miệng, cái này cũng không phải chỉ mình nàng đoán ra mà tất cả mọi người đều có chung một nghi ngờ.
“Tổ phụ, thúc thúc, thẩm thẩm, mọi người điều tra đến nước này, cũng biết rõ ai bày trò sao lại không có động tĩnh gì vậy?” Cố Ngữ Yên chưng ra bộ mặt thắc mắc hỏi.
Cố Bắc Thành chép miệng.
“Ờ thì, bọn ta cũng định xử lý rồi, giật sập cái thanh lâu kia.”
Cố Bắc Kiệt nói tiếp.
“Thuận tiện kéo sang phủ Tam hoàng tử náo loạn một trận, tốt nhất là nửa đêm phóng hỏa cho Tam hoàng tử phủ sáng nhất đêm một lần nữa.”
Cố Bắc Niệm lại nói.
“Nhưng mà, suy cho cùng đây vẫn là chuyện của con.”
Cố Nguyên mỉm cười chốt hạ.
“Nên để con tự xử lý.”
Ngụy Lạc Anh niệt tình khoác vai Cố Ngữ Yên.
“Ngữ Yên, hảo muội muội, à không…mà thôi cứ gọi là muội muội đi.
Muội có ý định gì không? Tỷ đây góp vui.”
Cố Ngữ Yên mỉm cười.
“Tiểu thẩm, à không Lạc Anh tỷ, lúc nào có trò vui muội nhất định sẽ báo cho tỷ biết, không thiếu phần, nhất định không thiếu.”
“Muội nhớ đó, phủ Tam hoàng tử vừa cất lại không lâu, phóng hỏa nhất định vui tay.”
Cố Bắc Diệp ngay lập tức tiến lên kéo thê tử nhà mình lại.
“Nàng…nàng có thể…có thể hiền dịu lại một chút không?”
“Chàng có ý kiến gì sao?” Ngụy Lạc Anh lườm Cố Bắc Diệp một cái.
“Không ý kiến, không ý kiến.”
Thông cảm cho hắn đi, bản thân Cố Bắc Diệp cảm thấy mình quá đáng thương rồi, hắn mà cãi lại tối nay khó tránh số phận ngủ sàn.
Mọi người được một phen bật cười.
Cố Nguyên vuốt chòm râu, ông cảm thấy thật khó hiểu, lão đầu Ngụy Vô Mục, tính tình nghiêm nghị sao có thể dưỡng ra một tôn nữ vừa hoạt bát, năng động lại có tính khí huyên náo như vậy chứ, thú vị, thú vị.
À nhắc mới nhớ chiều này ông có hẹn đánh cờ với lão Vô và lão Ngụy.
“Nha đầu, con trở về cũng nên đến thăm hai nghĩa tổ phụ của con đi, con còn chưa nhận huy hiệu chứng nhận tốt nghiệp Thiên Trung viện đâu.”
Cố Ngữ Yên vỗ trán, nàng vậy mà lại quên mất chuyện này.
“Được rồi, bây giờ con liền đến gặp Ngụy tổ phụ và Vô tổ phụ đây.”
Đợi Cố Ngữ Yên rời đi thì mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía nhân vật luôn im lặng từ nãy đến giờ, Huyền Vương.
Vương phi chưa qua cửa hoàn toàn bỏ quên vương gia triệt để, thảm, quá thảm rồi.
Cố Bắc Diệp tiến lên vỗ vai Tiêu Huyền, bày tỏ thái độ an ủi, đồng cảm.
“Tương lai còn dài, không sao đâu, lâu dần sẽ quen thôi.”