Phủ Thái Tử Bắc Nguyên quốc, tại mật đạo phía dưới phòng của Kim Hạn.
Có ba nhân vật đang họp hội nghị bàn tròn.
“Tra rồi tra rồi, Thái Hậu và Hoàng Thân Vương sáng nay liền cho người tra hỏi, dò xét, kiểm tra, lục soát…khắp hoàng cung Bắc Nguyên, soát ra đến ngoại thành luôn rồi.
Nếu ta đoán không lầm thì lát nữa sẽ có cẩm y vệ bao vây cả Thái Tử phủ nhỏ nhoi của ta mà lục soát.” Kim Hạn thở dài, tỏ vẻ buồn bã.
Cố Ngữ Yên há miệng, phối hợp nhận lấy quả nho đã được Tiêu Huyền lột vỏ tỉ mỉ đưa đến.
“Ngươi dự tính khi nào đi tìm ngọc tỷ?” Tiêu Huyền lên tiếng hỏi.
Trước lúc người khỏi tẩm điện, hoàng đế Bắc Nguyên đã nói cho Kim Hạn biết tung tích của ngọc tỷ thật sự hiện đang ở đâu? Đoán xem, là ở cấm địa Bắc Nguyên quốc, tính ra thì cũng rất thuận tiện, đúng với ý của Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên.
“Chần chừ gì nữa? Tối nay chúng ta liền đi.”
“Tốt.” Cố Ngữ Yên gật đầu tán thành.
Đúng lúc này, ba người nghe thấy tiếng động, có vẻ bên ngoài có rất nhiều người, ồn ào náo nhiệt nha.
Kim Hạn mỉm cười, đứng dậy phủi phủi quần áo, chỉnh trang lại bản thân.
Hắn thở dài.
“Cấm ý vệ chắc cũng vào đến trong phủ của ta rồi, ta đi xử lý đây.”
Nói rồi Kim Hạn rời khỏi mật thất.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhìn nhau chép miệng.
Cả phủ Thái Tử này không có đến một người thật tâm trung thành với Kim Hạn, thế lực của hắn đều ẩn nấp, ngụy trang ngoài phủ.
Cẩm y vệ theo lệnh của Thái Hậu và Hoàng Thân Vương đến, chắc hẳn quản gia của phủ Thái Tử liền vui vẻ ra đến tận cửa, mở rộng cổng mà chào đón.
Mạc Ly quốc.
Trên đường lớn kinh thành, Mạc Lục Diệp đang dạo bước bên cạnh một mỹ nhân, thân hình nàng thon thả, yểu điệu, mái tóc màu bạch kim phá lệ nổi bật, dù đang mang mạn che mặt nhưng cũng không tài nào che giấu đi vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Hai người cử chỉ thân mật, tình tứ khiến dân chúng kinh thành đi ngang qua chú ý không ít.
Quần chúng A: “Huynh đệ, nhìn xem, kia có phải là hoa khôi mới đến của Tầm Hoa lâu, Tiểu Yên cô nương.”
Quần chúng B: “Chắc chắn là nàng ấy, còn là ai khác nữa?”
Quần chúng C: “Các ngươi nói xem, người có thân phận như tam hoàng tử lại dạo phố với một hoa khôi thanh lâu sao?”
Quần chúng A: “Có lý.”
Quần chúng B: “Hai vị huynh đệ có nghĩ như ta không?”
Quần chúng C nhíu mày, Tiểu Yên, Cố Ngữ Yên, hắn nói.
“Mái tóc màu bạch kim, Mạc Ly quốc của chúng ta dường như không có người thứ hai.”
Cả ba người liếc mắt nhìn nhau, rồi nhún vai.
Chuyện của đại nhân vật nha, bọn họ không dám bàn tán quá nhiều.
Ba người bọn họ không bàn tán không có nghĩa là người khác không bàn tán.
“Dương thẩm, đậu hũ hôm nay thật ngon nha.”
“Còn phải nói sao? Đậu hũ nhà ta làm hơn mười năm nay vốn nổi danh kinh thành đó.”
Phụ nhân miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt lại liếc về phía tam hoàng tử và vị cô nương mang mạn che mặt kia.
Vị gọi là Dương thẩm, bán đậu hũ cũng nhìn theo.
“Haizzz, Dương thẩm, người có nhan sắc thật tốt, nhiều sự lựa chọn a.”
“Suỵt, chuyện của người khác, đừng nhiều lời kẻo mang họa.”
Phụ nhân xua xua tay, bĩu môi.
“Ngày trước vừa trở thành Huyền Vương phi tương lai, hiện tại liền đi dạo phố cùng tam hoàng tử rồi.
Nữ tử lẳng lơ.” Vị phụ nhân đảo mắt, nhếch mép khinh thường.
Ba canh giờ sau, vị phụ nhân mua đậu hũ tại chợ lúc nãy bộ dạng lén lút đi vào bằng cửa sau Tam Hoàng Tử phủ.
Mạc Lục Diệp đã đứng đợi sẵn từ trước, trên gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hắn lấy ra một hầu bao ngân lượng, nhìn qua có vẻ không ít quăng cho vị phụ nhân.
“Ngươi làm tốt lắm, cứ tiếp tục, làm được việc bản hoàng tử sẽ thưởng lớn.”
Vị phụ nhân vui vẻ nhận lấy hầu bao, cười tươi đến híp cả mắt.
Bà nhanh chóng cúi đầu, hớn hở cảm tạ Mạc Lục Diệp.
Trở lại phòng riêng, Mạc Lục Diệp nhìn nữ tử đang ngồi trên giường đầy kiều diễm.
Nàng chậm rãi gỡ bỏ mái tóc giả màu bạch kim, mỉm cười đầy mị hoặc đi đến ôm lấy Mạc Lục Diệp.
“Ngọc nhi, nàng làm sao vậy?”
Nữ tử vùi cả gương mặt vào lòng Mạc Lục Diệp, nàng ta nũng nịu.
“Tam điện hạ, sau này đại sự đã thành, người có quên Ngọc nhi không? Có mê mẩn ả ta mà bỏ rơi Ngọc nhi.”
Mạc Lục Diệp mỉm cười sủng nịnh, hắn nâng cằm nữ tử trong lòng lên, ngắm nhìn dung nhan của nàng ta, quả thật là rất xinh đẹp, diễm lệ, không hổ danh Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân trước đây.
“Ngọc nhi yên tâm, chuyện bản hoàng tử đã hứa thì đương nhiên sẽ giữ lời.
Đợi Cố Ngữ Yên ngoan ngoãn gả vào Tam Hoàng Tử phủ, giúp bản hoàng tử vững vị trên ngai vàng, lúc đó nàng muốn hành hạ nàng ta như thế nào cũng được.”
Nói rồi, Mạc Lục Diệp cúi đầu hôn lấy đôi môi của nữ tử.
Hai người trải qua một màn k1ch tình nóng bỏng, đầy xuân sắc.
Quay lại với Bắc Nguyên quốc, màn đêm buông xuống, nhóm ba người Cố Ngữ Yên bắt đầu hành động.
Từ lúc đến Bắc Nguyên quốc, Cố Ngữ Yên rất có cảm giác bản thân sắp trở lại con đường siêu trộm cũ, nàng và Tiêu Huyền đa phần đều hoạt động về đêm.
Cứ đợi màn đêm buông xuống, nhà nhà đều ngủ thì bọn họ lại làm việc.
Hôm trước là đột nhập hoàng cung Bắc Nguyên, lần này là vào cấm địa Bắc Nguyên tìm ngọc tỷ.
Có điều cấm địa Bắc Nguyên, quân lính không nhiều bằng hoàng cung, hơn nữa đều là người nhà, thuộc hạ của Kim Hạn.