Cố Ngữ Yên vừa đi vừa hát.
-“Đi thật xa để trở về, đi thật xa để trở về…”
Lời bài hát rất hợp với hoàn cảnh, nếu hình dung Ung Thuận thành là cuối sông thì Mạc Thương thành, kinh thành của Mạc Ly quốc chính là đầu sông.
Đi ngựa cũng sẽ mất mười ngày nửa tháng.
Cố Ngữ Yên lại không có đi ngựa.
Nàng cũng không vội, vừa đi vừa ngắm cảnh, du sơn ngoạn thủy.
Kết quả đi đã được một tháng vẫn chưa đến nơi, Cố Ngữ Yên không lờ là việc tu luyện, hiện tại tu vi đã lên đến Võ Vương cấp hai, cũng đã trở thành luyện đan sư cấp bốn.
Hôm nay Cố Ngữ Yên đặt chân đến kinh thành, nàng không trở về Cố gia trước mà thẳng tiến đến cửa tiệm đan dược lớn nhất kinh thành, Trân Đan Các.
-“Cô nương, ngươi muốn mua đan dược gì?”
Cố Ngữ Yên vừa vào cửa tiểu nhị ngay lập tức chạy đến hỏi, tác phong nhanh nhẹn.
-“Ta không mua đan dược, ta có chuyện cần gặp chưởng quỹ.”
-“Không mua đan dược lại đến Trân Đan Các, muốn xin làm chân quét dọn sao?”
Cố Ngữ Yên theo hướng âm thanh phát ra quay đầu thì nhìn thấy một nữ tử mặc hồng y, diện mạo ưu nhìn, có thể xem là xinh đẹp, thanh tú.
Nhưng nàng ta trang điểm quá mức lòe loẹt cứ như con công đến mùa động d*c.
Bên cạnh còn có một nam tử, tay cầm quạt phe phẩy.
-“Mỹ nhân hay là nàng theo ta đi, nàng muốn đan dược gì ta đều mua cho nàng?”
-“Lý công tử, người không thương Hồng nhi nữa sao?”
Cái cô nương áo hồng tên cũng hồng kia nũng nĩu với nam tử, còn lườm Cố Ngữ Yên một cái.
-“Bảo bối, bản công tử đương nhiên là thương nàng rồi, Hồng nhi ngoan.”
Cố Ngữ Yên cảm thán, bà đây không có nhu cầu ăn cơm chó, nổi da gà quá.
Tên Lý công tử kia lại nhìn Cố Ngữ Yên.
-“Mỹ nhân, đề nghị của bản công tử nàng thấy thế nào?”
-“Ngươi là ai?”
-“Ai nha, không ngờ còn có người không biết đến Lý công tử.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày nhìn nữ tử áo hồng, tên công tử này là ai thì liên quan gì đến nàng mà nàng cần phải biết, bộ hắn là cháu ngoại thất lạc của nàng à? Nhưng mà hắn họ Lý, là người của Lý gia nha.
Hồng nhi thấy bộ dạng Cố Ngữ Yên thì đoán chắc nàng không biết Lý nhị công tử, nàng ta đắc ý nói.
-“Ta nói cho ngươi biết chàng chính là Lý Khinh là nhị công tử Lý gia đỉnh đỉnh đại danh.
Tương lai chính là luyện đan sư tài ba.”
Cố Ngữ Yên biểu cảm cứng đờ, rồi cuối cùng có liên quan gì đến nàng??? Cố Ngữ Yên quay đầu nói với tiểu nhị.
-“Nhờ ngươi gọi chưởng quỹ giúp ta.”
Lý Khinh nhất thời có chút tức giận, nữ tử trước mặt vậy mà phớt lờ hắn.
Phải biết rằng, Lý gia chính là một trong tứ đại gia tộc lớn mạnh nhất Mạc Ly quốc.
Hơn nữa hắn sắp dự thi khảo hạch luyện đan sư, có ai lại không muốn kết thân với luyện đan sư chứ.
-“Mỹ nhân, nàng đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Haizzz, Lý gia thật có phúc, lại có mặt hàng bệnh không nhẹ này, nàng chính là không quan tâm, mặc kệ, không đếm xỉa đấy được không? Tự cao tự đại là người Lý gia thì sao? Tứ đại gia tộc thì sao? Luyện đan sư thì như nào? Mấy thứ đó nàng đều không thiếu.
Cố gia cũng là một trong tứ đại gia tộc hàng đầu Mạc Ly quốc, chưa kể đến quan hệ giữa Cố gia và Lý gia hình như không được tốt lắm.
-“Cô nương, người gặp ta có việc gì?”
Cố Ngữ Yên quay đầu nhìn chưởng quỹ đang muốn nói bản thân đến để bán đan dược thì tên Lý Khinh đã nhảy ngang, chặn họng nàng.
-“Nghiêm chưởng quỹ, chào ngài tại hạ là Lý Khinh, Lý gia nhị công tử.”
Nghiêm chưởng quỹ gật đầu với Lý Khinh.
Mặc dù ông chỉ là chưởng quỹ của Trân Đan Các nhưng thật ra cũng là một luyện đan sư ngũ phẩm, trong giới luyện đan vẫn là có tiếng nói, được người ở kinh thành kính trọng.
Nghiêm chưởng quỹ cũng không quá để tâm đ ến Lý Khinh, ông là người của Công Hội Luyện Đan Sư Mạc Ly quốc, đối với ông mà nói người của tứ đại gia tộc, người của hoàng thất hay người dân thường đều như nhau.
-“Cô nương đến Trân Đan Các là có việc gì?”
-“Chưởng quỹ, ta muốn bán đan dược.”
-“Xin hỏi, cô nương muốn bán loại đan dược nào? Phẩm cấp ra sao?”
Cố Ngữ Yên phất tay trên nền nhà lập tức xuất hiện năm mươi bình đan dược.
-“ Mỗi bình có năm viên, là đan dược cấp ba và cấp bốn.”
Nghiêm chưởng quỹ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, ông chưa thấy ai đến bán đan dược số lượng lớn như vậy.
Gần đây Công Hội Luyện Đan ở Ung Thuận thành, có truyền ra tin tức một công tử trẻ tuổi bán hơn trăm viên đan dược thượng phẩm từ cấp một đến cấp ba.
Ông nghe qua cảm thấy bán tín bán nghi, hôm nay lại gặp vị cô nương này, người trẻ tuổi bây giờ thật là biết dọa người.
Lý Khinh thấy Cố Ngữ Yên lấy ra nhiều đan dược như vậy còn nói là đan dược cấp ba, cấp bốn trong lòng khinh thường, đan dược cũng không phải rau cải ngoài chợ, một lần có thể lấy ra nhiều như vậy sao?
Nữ nhân trước mặt cùng lắm chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù là luyện đan sư cũng không có khả năng luyện được nhiều đan dược như vậy, còn là cấp ba, cấp bốn.
Nếu là cấp một có lẽ còn tin được.