Bốn huynh đệ nhà Cửu Thiên và nhóm khế ước thú đều ngay ngắn ngồi ở vị trí được sắp xếp dành riêng cho người của Cố phủ để xem chủ nhân tỷ thí.
Mà có xem hay không thì mọi người cũng biết trước kết quả cả rồi.
Tuyển thủ Triều Dương quốc thấy Cố Ngữ Yên lên đài thì ngay lập tức lao đến tấn công, nhằm chiếm thế thượng phong.
Nàng sắc mặt nhăn nhó, vừa ra khỏi hoàng lăng liền chạy thục mạng đến nơi này, mệt chết đi được.
Cố Ngữ Yên phất tay, một luồng linh lực tam sắc xam lam, đỏ, xanh dương hiện lên tiếp lấy đòn tấn công của tuyển thủ Triều Dương quốc, đồng thời đưa người ta xuống khỏi đài tỷ thí.
“Một đòn.”
“Hay, hay lắm.”
“Cố tiểu thư.”
“Cố Ngữ Yên.”
…
Bên dưới khán đài dân chúng Mạc Ly quốc bắt đầu reo hò, tuyển thủ của bọn họ chỉ cần một đòn đã có thể thành công hạ gục tuyển thủ Triều Dương, trong khi Triều Dương quốc trước nay vẫn luôn được xem là đại quốc có thực lực mạnh nhất trong tứ quốc.
Cố Ngữ Yên bước xuống đài tỷ thí, định đến vị trí được sắp xếp dành riêng cho tuyển thủ Mạc Ly quốc để ngồi thì.
“Nha đầu, nha đầu.”
Cố Ngữ Yên nghiêng đầu nhìn, thì ra là đại gia đình mến thương.
Nàng đi đến chỗ mọi người.
“Nha đầu này, con cũng có ngày đến muộn.”
“Thật tình, làm chúng ta lo lắng một phen.”
Nội tổ phụ và các vị thúc thúc mỗi người một câu, vừa rồi bọn họ cũng nghe Trứng Gà thuật sơ lại tình hình, cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, đại hội Tứ Quốc kết thúc liền kéo cả hội đi đốt Vũ Quốc Hầu phủ, có trời xuống cản cũng không được.
Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan Sư và Ngụy viện trưởng cũng tham gia.
Nhà mẹ của hoàng hậu thì đã sao? Hoàng đế mà cản, bọn họ liền đột luôn cả hoàng cung, dám động đến cháu gái bảo bối của họ, hòn ngọc quý của Cố gia.
Nha đầu Ngữ Yên vì mặt mũi, quyền lợi của Mạc Ly quốc tham gia tỷ thí, đám người chết tiệt kia không biết ơn thì thôi, còn vừa qua cầu liền rút ván, có được lợi ích liền muốn hãm hại nàng.
“À đúng rồi, nha đầu con hiện tại xuất đầu lộ diện, lỡ Vũ Thường Xuân và sư phụ nàng ta tìm đến thì sao?” Ngụy Vô Mục lên tiếng.
“Dám tới, tới chúng ta hợp lực đánh bọn chúng.” Vô Phong đáp.
“Đánh…à à đánh hội đồng.” Cố Nguyên tiếp lời.
Bốn huynh đệ Cố gia nhìn nhau, lại nhìn phụ thân và bằng hữu của ông.
Vừa nãy bọn họ rõ ràng đã nghe cậu nhóc Trứng Gà nói qua, tên sư phụ kia của Vũ quận chúa là cao thủ trên của Thức Hải cảnh, đoán không chừng cũng là Thiên Phủ hay Thánh giả.
Đánh thì đương nhiên là đánh nhưng đánh cũng phải có kế sách hẳn hoi mới được.
“Mọi người yên tâm, hắn ta dám đến thì cũng có gan chịu chết.” Cố Ngữ Yên mỉm cười, khẽ liếc mắt về phía Huyền Vương đang ngồi.
Mười người vào vòng trong thì có ba tuyển thủ Mạc Ly quốc, một chính là Cố Ngữ Yên, người thứ hai là Mạc Chi Thành, và thứ ba là Cố Thất.
Mạc Lục Diệp và Cố Thất tỷ thí, đương nhiên là Cố Thất thắng, tam hoàng tử thua nhưng mà thua không thảm lắm.
Cố Thương thì lại gặp ngay cái tên diễn viên xuất sắc Bắc Nguyên Quốc Kim Hạn nên là đành dừng chân.
Triều Dương quốc cũng có ba tuyển thủ vào vòng trong, riêng về phần Bắc Nguyên và Thủy Hòa thì mỗi đại quốc có hai người.
Vòng hai đối với Cố Ngữ Yên cũng chóng vánh như vòng một, nàng thành công loại một tuyển thủ Bắc Nguyên quốc.
Kim Hạn nhìn thấy người của mình bị đả bại một cách đơn giản thì lắc đầu ngán ngẩm, mong là vào vòng trong hắn sẽ không chạm mặt Cố Ngữ Yên.
Năm người tiến vào vòng bán kết chính là Cố Ngữ Yên, Kim Hạn, Mạc Chi Thành và hai tuyển thủ Triều Dương quốc.
“Trưởng công chúa Thủy Hòa, đại hội năm nay quý quốc có vẻ không được may mắn lắm.” Sứ Thần Triều Dương nhếch mép cười, bộ dạng hả hê của ông ta thật sự rất đáng đánh.
“Sứ Thần Triều Dương quốc, đúng là chúng ta không được may mắn nhưng cũng không xui xẻo, người có đến hai cơ hội lại vụt mất cả hai mới gọi là xui xẻo.” Trưởng công chúa Thủy Hòa đáp lại.
Không biết vị trưởng quận chúa này có biết trước tương lại hay không, mà đoán rất chuẩn.
Cố Ngữ Yên chọn được số năm, như vậy thì nàng không cần lên đài tỷ thí đầu tiên.
Hai tuyển thủ đến từ Triều Dương quốc có vẻ không thuận lợi tí nào khi đối mặt với hai nhân vật tầm cỡ, tuổi trẻ tài cao, Thái Tử của hai đại quốc.
Kết quả đương nhiên là không giành được phần thắng.
Tiếp sau đó hai vị tuyển thủ kia lại đấu với Cố Ngữ Yên, nàng lại một chiêu hạ một người, một chiêu hạ một người.
Triều Dương quốc đến năm người liền bị nàng loại ba người, đã vậy đều chỉ dùng chung một cách.
Dân chúng Mạc Ly hứng khởi bao nhiêu thì đoàn người Triều Dương đen mặt bấy nhiêu.
Trưởng công chúa Thủy Hòa quốc mặc dù có chút khó chịu vì thứ hạng đứng cuối năm nay trong đại hội nhưng bà vẫn vỗ tay tán thưởng.
“Vị Cố tiểu thư này đánh rất hay, hảo.”
Bà còn cố ý hướng về phía sứ thần Triều Dương quốc mà nhấn mạnh chữ hảo.
Sau đại hội này chắc hẳn Cố Ngữ Yên sẽ nổi danh với một biệt hiệu mới, mỹ nữ một chiêu.
Vòng chung kết phân định hạng nhất nhì ba, Cố Ngữ Yên đấu Mạc Chi Thành trước, người thua sẽ tỷ thí với Kim Hạn.
Trận đấu cuối cùng, Cố Ngữ Yên tuyển thủ Mạc Ly quốc và Kim Hạn tuyển thủ Bắc Nguyên quốc.