Tiểu Hổ cùng Tiểu Nấm và Tiểu Hũ đến Huyền Vương phủ nhưng lúc vừa bước đến cửa phủ thì đã chạm mặt Huyền Vương đang đi ra.
Tiêu Huyền hôm nay phải xử lý ít việc của Vô Âm cung vừa trở về phủ liền nhận được tin tức từ người trong cung truyền lại, Yên nhi được hoàng hậu triệu vào cung không biết vì lí do gì, hắn trong lòng tựa hồ có chút bất an bèn muốn vào tiến cung xem xét.
“Huyền Vương, chúng ta đến là có chuyện muốn nói, liên quan đến chủ nhân.” Tiểu Nấm mở lời.
Tiêu Huyền gật đầu, nhóm ba người Tiểu Hổ theo y tiến vào bên trong Huyền Vương phủ.
Tiểu Hổ lúc này mới bắt đầu nói cho Huyền Vương biết sự việc bọn họ cảm nhận được mối liên kết với chủ nhân bị suy yếu, Cố Ngữ Yên đang rơi vào tình trạng nguy hiểm nhưng hiện tại tính mạng của nàng nhất định đã được bảo toàn.
Cả bốn người đều không biết rõ cụ thể là chuyện gì đã xảy ra giữa Cố Ngữ Yên và hoàng hậu, Tiêu Huyền lúc này lòng nóng như lửa đốt không biết tình hình hiện tại của Yên nhi như thế nào.
Hắn nhanh chóng hạ lệnh, phân phó người điều tra toàn bộ sự tình đã diễn ra trong cung ngày hôm nay.
Chưa đến nửa canh giờ thì thuộc hạ của Tiêu Huyền đã báo lại toàn bộ sự việc xảy ra trong cung, từ chuyện Cố Ngữ Yên tiến cung, hoàng hậu Vũ Nghi cố tình gây khó dễ, đến chuyện Vũ Thường Xuân muốn bắt ép Ngữ Yên cho người đả thương nàng.
Tiêu Huyền để thuộc hạ lui xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm, Vũ Nghi, Vũ Thường Xuân hắn thề sẽ khiến hai người bọn họ hối hận, hối hận vì dám đánh chủ ý xấu xa lên người Yên nhi.
“Khốn khiếp, ta phải đi giết cái người tên Vũ Thường Xuân kia.” Tiểu Hổ tức giận, đập bàn đứng phắc dậy.
“Bạch hổ ngốc, ngươi bình tĩnh chút đi.” Tiểu Nấm lên tiếng.
“Đúng nha, bình tĩnh chút, tạm thời thu hỏa khí của ngươi lại để lát nữa chúng ta đi đốt Vũ Quốc Hầu phủ, tiện thể đốt luôn Phượng Nghi cung.” Tiểu Hũ điềm đạm đáng yêu mở miệng.
“Trước tiên vẫn là nên tìm được Yên nhi.” Tiêu Huyền nói.
Dựa theo lời thuộc hạ của hắn báo lại thì Yên nhi dù bị trọng thương nhưng đã được cứu đi, bây giờ Vũ Thường Xuân vẫn đang ở trong cung tìm kiếm nàng, nói như vậy thì Yên nhi đã được người nào đó đưa đến nơi an toàn.
Nhưng tốt nhất vẫn là tìm được nàng trước.
Tiêu Huyền không rõ là hoàng hậu hay Vũ Thường Xuân bày ra trò ép buộc vũ lực này nhưng kẻ có thể đả thương Yên nhi, khiến nàng rơi vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng nhất định không phải hai người bọn họ, nhưng cho dù kẻ đó là ai thì hắn chắc chắn phải chết, chết không toàn thây.
Tiêu Huyền phân phó cho thuộc hạ bắt đầu rà soát hoàng cung để tìm kiếm Cố Ngữ Yên, nói đến ám vệ thì Huyền Vương phủ không thiếu.
Bản thân Huyền Vương cũng cùng với Tiểu Hổ, Tiểu Hũ và Tiểu Nấm đích thân tham gia tìm kiếm.
Trong hoàng lăng, Cố Ngữ Yên ngủ đến hơn ba canh giờ thì tỉnh lại, bây giờ có lẽ trời đã về chiều.
“Nàng tỉnh rồi?” Mạc Chi Thành ôn nhu lên tiếng.
Cố Ngữ Yên chỉ khẽ gật đầu, nàng chậm rãi lấy ra một túi đựng nước từ không gian huyễn tưởng.
Cố Ngữ Yên cảm thán, có không gian siêu cấp xịn xò trong tay cứ như có túi thần kỳ của đô - rê – mon, không sợ thiếu đồ ăn thức uống.
Uống vài ngụm nước để giải thoát cổ họng khỏi sự khô hạn, Cố Ngữ Yên đưa túi nước đến trước mặt Mạc Chi Thành, hắn cũng vui vẻ nhận lấy uống liền mấy ngụm.
Cố Ngữ Yên lúc này mới có nhã hứng quan sát hoàng lăng của Mạc Ly quốc, ngoài băng ra thì vẫn là băng, quan tài cũng đều làm bằng băng.
Nàng chậm rãi đứng dậy, bả vai lúc này vẫn còn rất đau, xương cốt thì đã tốt hơn nhiều, liền lại cả rồi, quá thần kỳ, đúng là đan dược mà nàng luyện chế có khác.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, đan dược phục hồi linh lực, đan dược hỗ trợ tinh thần lực, đan dược bảo dưỡng dung nhan, đan dược phục hồi xương cốt…đủ loại đan dược mà không có loại đan dược nào chuyên dùng để trị vết thương sâu cả, nếu có thì cũng chỉ có thương tích ngoài da, hoặc vết thương nông.
Nếu có loại đan dược trong chớp mắt trị được vết kiếm đâm, đao chém thì có phải vết thương trên vai nàng đỡ khổ hơn nhiều không?
Nhưng mà nếu có loại đan dược như vậy thì hai người cầm đao kiếm đánh nhau, phải đâm chém đến khi nào mới hạ được đối phương? Thi xem ai mệt trước sẽ thua sao? Mạc Chi Thành thấy Cố Ngữ Yên đứng dậy muốn đi vòng quanh xem thì nhanh chóng tiến đến bên cạnh dịu dàng đỡ lấy nàng.
“Ngữ Yên, lão nhân đả thương nàng là ai? Vũ Thường Xuân có liên quan gì đến ông ta?”
“Chi Thành, lão già râu hai màu đó là sư phụ của Vũ Thường Xuân.”
“Bọn họ…”
“Muốn cướp đoạt khế ước linh thú Phượng Hoàng của ta, bắt người của ta, phế bỏ tu vi của ta, muốn hạ thuốc ta để ta “tình nguyện” gả vào Đông Cung làm Trắc Phi của ngươi.”
Mạc Chi Thành nghe đến đây thì sắc mặt thay đổi, không còn vẻ ôn hòa nho nhã mà cực kỳ cau có, lại khó xử, tức giận, pha lẫn nhiều loại biểu cảm.
“Ngữ Yên, còn mẫu hậu, bà…”
“Hoàng hậu một phần cũng có thể xem là người bị hại.”