Thủy động sâu thăm thẳm, nhìn xuống phía dưới chỉ toàn là nước nhưng lại có một màu đen kịt.
Cố Ngữ Yên trong phút chốc có cảm nghĩ, hai từ điên rồ cũng không đủ để diễn tả hành động mà nàng và Tiêu Huyền chuẩn bị làm.
Nhưng lúc này nàng lại nghĩ đến một việc, bản thân nàng không phải mỹ nhân ngư, làm sao có thể lặn xuống cái thủy động sâu không thấy đáy này, linh lực hộ thể cũng không tài nào lên trời xuống biển như đi chợ hoặc là trình độ của nàng chưa đủ để thực hiện.
Có điều vấn đề này rất nhanh đã được Tiêu Huyền giải quyết, chàng đưa cho nàng một viên ngọc nhỏ, có màu xanh đậm.
“Thủy Châu, giữ nó trong người có thể giúp nàng tự do di chuyển, trò chuyện dưới nước trong hai canh giờ.”
Hai mắt Cố Ngữ Yên lóe sáng, báu vật báu vật, nàng còn chưa kịp mở miệng xin xỏ thì Huyền Vương đại nhân đã hiểu rõ lòng người, cưng chiều nói.
“Nếu nàng thích thì cứ giữ lấy, cả người bản vương đều là của nàng.”
Cố Ngữ Yên quay mặt nhìn sang hướng khác, nàng dù sao cũng là một tiểu thư khuê các, nghe mấy lời như vậy đương nhiên có chút thẹn thùng, ngại thì ngại nhưng mà…nàng thích.
Cả hai người nắm tay nhau nhảy xuống thủy động, sao cảnh này cứ như nắm tay nhau nhảy vực ấy nhỉ??? Cố Ngữ Yên nhanh chóng đánh bay suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, ai lại tưởng tượng kiểu đó, tình yêu màu hồng đến tay nàng liền thành màu đen.
Tình cảm mặn nồng, có tiền, có thế, ai lại đi nhảy vực, suy nghĩ quá sai lầm.
Áp lực của nước nhanh chóng giúp tâm trí Cố Ngữ Yên trở về với thực tại, nàng vận linh lực tạo ra một vầng sáng bao quanh cả hai người.
Lần này thì bọn họ lại giống đức thần giáng thế, chiếu rọi hào quang.
Tiêu Huyền rất nhanh liền phát hiện có vấn đề, linh lực hội tụ đánh vào một điểm.
Cố Ngữ Yên chỉ thấy sau chấn động từ đòn đánh thì đột nhiên cả một khoảng tối đen lại phát ra ánh sáng màu xanh lơ, nhìn rất giống ma rơi.
Lát sau nhìn kĩ lại thì là một đàn sứa, đang tản ra, mỗi con bơi theo một hướng.
“Là Tinh Ma, bọn chúng có khả năng khiến đầu óc con người không tỉnh táo.” Tiêu Huyền nói.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới hiểu ra, tại sao bản thân lại liên tục nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn, vẫn vớ, loài ma thú này đúng là đáng sợ.
Nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại nàng càng cảm thấy hốt hoảng hơn.
“Tiêu Huyền, chàng sử dụng lôi kích tấn công bọn Tinh Ma sao?”
Tiêu Huyền rất thản nhiên gật đầu.
“Chàng có biết chúng ta đang ở dưới nước không?”
Tiêu Huyền lại lần nữa gật đầu.
“Nước dẫn điện đó.”
Cố Ngữ Vừa vừa nói vừa dùng tốc độ sét đánh tạo ra một lớp vỏ bọc, phòng vệ bằng linh lực hệ mộc.
“Yên nhi, điện là cái gì?” Tiêu Huyền khó hiểu hỏi, lại là một từ ngữ mà hắn chưa biết, Địa Cầu mà Yên Nhi từng nói, đúng là có nhiều thứ kì quặc.
Đối với câu hỏi của Tiêu Huyền, Cố Ngữ Yên phải mất một lúc để suy nghĩ xem nên giải thích với chàng ấy như thế nào? Chẳng lẽ bây giờ nàng lại nói, điện là tập hợp các hiện tượng vật lý gắn liền với sự có mặt và chuyển động của vật chất có tính chất là điện tích.
Dòng điện là dòng chuyển dịch có hướng của các hạt mang điện thường là các hạt electron ở trong môi trường nào đó như kim loại, chất điện phân hay chất bán dẫn.
Nếu trả lời như vậy nàng thà im lặng còn hơn.
“Tiêu Huyền chàng có thể hiểu nó giống như sấm sét hay lôi kích, có thể tạo ra tia sáng, có thể đả thương người.”
Đi sâu xuống phía dưới, Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền cùng lúc choáng ngợp với cảnh tượng hiện ra trước mắt bọn họ, dưới đáy thủy động là một gò xương, với hằng trăm bộ xương trắng phếu, nhìn đến đáng sợ.
Trong mớ xương sọ hỗn độn đó, Cố Ngữ Yên có thể nhận ra ngoài xương của rất nhiều linh thú thì còn có xương người.
Bằng chứng chính là ở gần vị trí của nàng và Tiêu Huyền là có một hộp sọ trống rỗng với hai hốc mắt sâu hoáy đang hướng về phía bọn họ.
Cố Ngữ Yên cảm thấy rất kỳ quái, đúng ra thì những bộ xương ở đây phải nổi lên mặt nước, tại sao lại tập trung thành một cái gò ngay dưới đáy thủy động, hơn nữa còn là ở trong lòng nước như vậy? Chẳng lẽ nơi này không có lực đẩy Ác - si – mét.
Nhưng mà nàng không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Việc nàng và Tiêu Huyền không mời mà đến đã khiến thứ ở dưới thủy động này không vui.
Một con cá mặt quỷ, à không là Thủy Quỷ đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, nó há cái miệng rộng toát đầy răng nhọn lao đến muốn nuốt trọn cả hai.
Con Thủy Quỷ lần này so với con mà Cố Ngữ Yên gặp lúc sáng còn to hơn gấp đôi.
Con thủy quái dường như rất tức giận vì có hai kẻ lạ mặt dám bén mảng đến nhà của nó, còn không đem theo quà ra mắt nên tấn công rất mạnh bạo, không chút lưu tình.
Đang ở trong lòng nước Cố Ngữ Yên không tiện gọi ra linh thú khế ước, nàng bèn nhờ đến sự giúp sức từ bốn huynh đệ khí linh nhà Cửu Thiên.
“Má ơi, chủ nhân lần này người lại đụng đến loại quái vật gì nữa vậy?” Tiểu Hành vừa trông thấy Thủy Quỷ thì liền kinh hãi hét lớn.
“Ai nha, lão nhị đừng hét to quá, làm ta cũng sợ theo.” Tiểu Hũ nhíu mày, trách móc, còn không quên đưa tay chỉnh lại bông hoa cài trên tóc.
“Tam ca à tam ca huynh có chỉnh thì nó cũng không đứng thẳng lại được đâu, chúng ta đang ở trong nước đó.” Tiểu Nấm buột miệng nhắc nhở.
“Các ngươi, nghiêm túc lại cho ta.” Trứng Gà cất giọng.
Cả ba người Tiểu Hành, Tiểu Nấm và Tiểu Hũ nghe thấy lời của lão đại thì đều ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm chỉnh tham chiến, dốc toàn lực hỗ trợ chủ nhân.