Cả buổi trời không được ăn cơm, bị phạt thảm tới như vậy, Cẩm Ninh ôm thù mà chẳng thể trả.
Nàng nằm dài trên giường, úp mặt xuống gối, than thở với Ngọc Đàm:
"Ta đói chết mất!"
"Tiểu thư, là do người chọc giận công tử. Cứ cái đà này, nô tỳ nghĩ người sẽ không thể làm công tử xiêu lòng được đâu."
Cô ấy vừa dứt câu, nàng đã bật dậy dứt khoát:
"Cẩm Ninh ta mà đã muốn, thì có điều gì mà không được? Ngươi nói ta mới nhớ ra, từ ngày ta tới Lăng phủ, đều bị hắn hành hạ thôi, ta còn suýt quên mất mục đích chính. Được, nếu hắn đã muốn ra tay trước, vậy ta cũng không thể ngồi yên rồi! Nếu mỹ nhân kế không thể khiến hắn xiêu lòng, vậy.. có rồi!"
Nàng búng tay một cái, vẻ mặt đầy tự tin thốt lên "có rồi".
Lăng Vân Nguyệt vốn chẳng muốn nhận Cẩm Ninh làm đồ đệ, lại vẫn để trong lòng chuyện nàng làm chàng mất mặt trước bao nhiêu người, nên việc dạy là phụ, còn trả thù lại là chính.
Còn nàng, bị phạt tới tâm thần điên đảo, uể oải cả ngày, chỉ biết trách chàng quá đáng, từ đó mà rơi vào cái bẫy của Lăng Vân Nguyệt.
Nàng tới đây vốn không phải để chàng dạy học, mà là muốn "cưa đổ tảng băng ngàn năm", muốn vậy, không thể chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà để bụng.
Mộ Dung Cẩm Ninh là ai chứ? Cha nàng nói bao nhiêu lời, mắng nàng nhiều lần như vậy, nàng có mảy may để bụng đâu! Vậy mà giờ lại vì vài lời của Lăng Vân Nguyệt lại khiến nàng quên đi việc trọng, đúng là không nên mà!
Nàng ngồi vào bàn, cầm bút viết một trăm lần chữ "nhẫn" y lời Lăng Vân Nguyệt, viết thật đẹp, thật đẹp để sáng mai mang đưa cho chàng.
Muốn "tên đầu gỗ" này phục đối với nàng vốn không phải chuyện khó, chỉ cần tập trung một chút, để tránh va phải cái bẫy đã được bày sẵn do "sư phụ" nàng đích thân đặt ra, như vậy, đối với tiểu thư đây, có gì là không thể?
Mỹ nhân kế nếu đã không có tác dụng, vậy chỉ đành dùng kế sách cao tay hơn một chút, khiến Mộ Dung Cẩm Ninh đây không cần "đao thương" vẫn có thể khiến chàng công tử này đầu hàng. Cửa ải lợi hại như vậy? Nàng sẽ làm thế nào đây?
Từ sáng sớm, Cẩm Ninh vội cầm tờ giấy viết chữ chạy sang thư phòng của Lăng Vân Nguyệt, chàng còn vừa tỉnh ngủ đã bị Cẩm Ninh làm cho giật mình.
Nàng hôm nay không vô lễ như trước, không ngang ngược nữa, nàng đưa tờ giấy bằng hai tay, mỉm cười nhẹ nói với Lăng Vân Nguyệt:
"Con viết xong rồi!"
Chàng có hơi bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, một nữ nhân chiêu trò ngang ngược, không phép tắc nay lại dịu dàng tới lạ, còn tự ý dâng hai tay lên đưa giấy cho chàng. Nhìn qua khuôn mặt của Cẩm Ninh, đúng là có phần nhợt nhạt hơn thường ngày, mặt còn dính đầy vết mực, lấm lem hết cả.
Chàng vẻ không tin vào mắt mình, từ từ cầm lấy tờ giấy, đầu thầm nghĩ: "Không biết cô ta lại định giở trò gì nữa đây?"
Chàng xem qua một chút, quả nhiên nét chữ không nghuệch ngoạc như hôm qua, ngược lại còn thanh thoát tới lạ, chàng cố tình đính chính:
"Là ngươi viết.. thật sao?"
"Đúng vậy. Con biết lỗi rồi, con đã ngồi cả đêm để viết đó, người có hài lòng không? Nếu không để con đi viết lại?"
"Không cần. Coi như ngươi biết điều. Quay về mà rửa mặt đi, nếu ai nhìn thấy lại nói ta bạc đãi ngươi!"
"Vâng!"
Chàng tròn mắt, không dám nói tiếp nữa, sự thay đổi chóng mặt này thật khiến con người ta sửng sốt. Nàng đi được vài bước, bất ngờ quỵ chân ngã xuống, nàng ngất đi.
Lăng Vân Nguyệt vừa quay vào, quay ra đã thấy Cẩm Ninh bất tỉnh, vội vàng chạy ra bế nàng trở về phòng.
Về tới nơi, chàng vội hỏi Ngọc Đàm:
"Rốt cuộc cô ta bị làm sao vậy? Vừa tới phòng của ta đã ngất đi rồi?"
"Bẩm công tử, tiểu thư cả ngày hôm qua còn chưa ăn gì, vì khiến công tử giận nên cảm thấy hối lỗi vô cùng, liền cả đêm ngồi luyện chữ. Vốn sức khỏe tiểu thư không được tốt, lại lao tâm như vậy, ngài nhìn xem, sắc mặt người đã nhợt nhạt tới vậy rồi, nô tỳ thật sự rất lo cho người!"
Ngọc Đàm vừa nói vừa khóc, Lăng Vân Nguyệt chợt sững lại, chàng nhìn Cẩm Ninh không rời mắt, hình như vẻ mặt có chút hối hận: