Ngay từ đầu thì Tô Thước chỉ có chút lo lắng cho Châu Tiểu Á mà thôi, vì anh sớm đã đoán được Triệu Thu Ánh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy cho cô đâu, nhưng anh nghĩ mãi vẫn không dám tin sẽ có một ngày Châu Tiểu Á thật sự bị Triệu Thu Ánh uy hiếp, chỉ mới nghĩ đến đó thôi là tâm tình của Tô Thước đã cảm thấy không thoải mái rồi.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà anh lại thất thần lại khiến cho Châu Tiểu Á cảm thấy không vui, ngay lập tức cô liền đem áo của Tô Thước cởi ra, ngay cả mắt kính của anh cũng bị cô ném đi một cách không thường xuyên, hành động của cô ban đầu cũng làm cho Tô Thước cảm thấy khó hiểu, nhưng sau một chút động não thì anh liền nhìn cô nói:

- Tô phu nhân, em gấp như vậy sao? Chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.

Ngay lúc này Châu Tiểu Á liền trực tiếp nâng người lên, dùng anh làm điểm tựa mà nâng cơ thể lên, ngay tại cổ anh liền cắn một cái. Mặc dù có chút đau, Tô Thước cũng đã nhăn mặt nhưng anh không đẩy cô ra, thậm chí là việc tức giận cũng không có, không chỉ vậy mà anh còn dịu dàng đưa tay xoa đầu của cô, nói:

- Em làm gì vậy?

- Em đánh dấu anh đó, từ nay về sau, thậm chí là mãi mãi về sau thì anh cũng chỉ có thể là của Châu Tiểu Á mà thôi!

Nghe cô nói mà Tô Thước chỉ bật cười, xem ra cái đuôi nhỏ này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi thì phải. Nhưng không sao, chỉ là đánh dấu thôi mà, anh cũng không đau đớn gì, chỉ là khi Tô Thước nhìn xuống cái cổ trắng nõn kia lại muốn "đánh dấu" cô một cái, chỉ là anh lại sợ cô vợ nhỏ này sẽ đau mà khóc lóc ầm ĩ, đến lúc đó người hối hận chắc chắn là anh.

Bất chợt lúc này Tô Thước liền cúi xuống hôn nhẹ lên cổ của cô, rồi lại di chuyển đến môi cô.

- Tô Thước, anh nhanh một chút có được không?

- Được thôi, đều nghe lời của phu nhân.

Đến bây giờ, không biết là Tô Thước và Châu Tiểu Á đã trải qua thời gian bao lâu nữa, ngay lúc này thì anh vẫn còn rong ruổi trên cơ thể của cô và chưa có điểm dừng. Châu Tiểu Á thì hai tay, hai chân đều đã tê liệt và run rẩy, nhưng cũng chẳng vì thế mà Tô Thước buông tha cho cô.

Đến lúc này, anh còn cố ý cúi sát người xuống, nói nhỏ vào tai cô:

- Tô phu nhân, chỉ mới có hai lần mà em đã run rẩy như vậy rồi sao? Chẳng phải em chính là người muốn như vậy sao? Hửm?

Dứt lời thì Tô Thước còn cố ý đẩy hông một cái thật mạnh, đem hạ bộ chôn chặt ở hạ thân của Châu Tiểu Á. Bây giờ trong đầu của cô chẳng thể hình dung hay nói một câu hoàn chỉnh nữa rồi, những gì mà Châu Tiểu Á muốn nói bây giờ đều chuyển thành tiếng rên rỉ đến đáng thương.

Một lúc sau thì Tô Thước liền ôm lấy cơ thể của Châu Tiểu Á ngồi dậy, nơi giao hợp lại càng thêm chặt chẽ, lúc này thì anh mới cắn lên cổ của cô, nhưng thay vì đau đớn mà khóc toáng lên thì bây giờ cô lại chẳng cảm thấy cơn đau đó nữa, chỉ biết ngâm nga mấy tiếng rên rỉ mà thôi.

- Châu Tiểu Á, tôi đã đánh dấu theo cách em nói rồi. Từ nay về sau em đừng hòng đi theo nam nhân khác.

Hiển nhiên thì cô cảm thấy rất hạnh phúc rồi, nếu như là trước kia thì chắc chắn anh đã mắng cô là đồ trẻ con, ấu trĩ hay là ảo tưởng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, không chỉ không mắng cô, mà còn hùa theo cô nữa chứ.

- Thước... Anh... Anh đánh dấu thì đánh dấu đi... To như vậy... To lên làm gì chứ? Huhu... Không muốn nữa, đủ rồi... Bụng em trướng lên rồi!

Nhưng Tô Thước làm sao dễ dàng buông tha kia chứ, cô càng nói thì hạ bộ lại càng tiến sâu vào bên trong, đến khi vách thịt non mềm kia gắt gao ôm chặt lấy thì anh mới thỏa mãn. Lúc này Châu Tiểu Á thật sự đã kiệt sức rồi, nhưng cho dù thế nào thì anh cũng phải đem cái đuôi nhỏ đi tắm rửa đã.

Lúc Châu Tiểu Á ngồi trong bồn ngâm mình liền đưa tay lên bụng một cách khó hiểu, rõ ràng mỗi lần làm đều rất nhiều, anh cũng không dùng áo mưa, cô cũng không uống thuốc tránh thai... Vậy tại sao cái bụng này mãi vẫn chưa có động tĩnh gì? Lẽ nào cơ thể của hai người họ có vấn đề gì sao?

Nhưng rồi ngay sau đó thì Châu Tiểu Á liền lắc đầu, làm sao có thể chứ, rõ ràng trước khi đăng ký kết hôn thì cô và Tô Thước đã đến bệnh viện để kiểm tra tiền hôn nhân. Nơi đó còn là bệnh viện quân đội nên chắc chắn sẽ không có sai sót gì đâu... Vậy rốt cuộc sai sót ở đâu chứ?

Khi Tô Thước bước vào thì nhìn thấy cô đang ngẩn người, anh nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Em ngâm mình thêm một lúc rồi nghỉ ngơi đi. Chút nữa sẽ có dì giúp việc đến đây, tôi đã dặn họ nấu bữa ăn cho em, khi nào họ nấu xong thì em ăn một chút. Tôi có việc nên chắc sẽ về muộn, buổi chiều rảnh rỗi có thể cùng bạn đi chơi. Nhưng nhớ, tránh xa Cầm Giai Di và Triệu Thu Ánh một chút, nghe rõ chưa?

- Đã rõ rồi. Nhưng anh đi ngay sao? Không ăn cơm cùng em à?

- Tôi sẽ ăn ở bên ngoài, đừng lo, tôi biết tự chăm sóc cho bản thân. Còn em hãy ngoan ngoãn ở nhà là được rồi.

Châu Tiểu Á hiển nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, ngay sau đó thì Tô Thước liền đứng dậy và có ý rời đi, nhưng cô lại nắm lấy tay anh, còn bĩu môi, tròn mắt long lanh, nhìn anh với gương mặt đáng yêu, còn đưa tay chỉ chỉ vào môi nói:

- Có thể hôn hôn tạm biệt có được không?

Dù từ trước đến giờ Tô Thước chưa từng làm những việc này, nhưng anh vẫn sẵn lòng.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, Châu Tiểu Á liền vui vẻ mỉm cười, nói:

- Ông xã đi cẩn thận, em sẽ ngoan ngoãn chờ ông xã về nhà.

- Được rồi, buổi tối về sẽ mua bánh kem cho em.

- Oa, thật sao? Yêu anh quá đi mất.

Sau một màn hường phấn thì Tô Thước cũng cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, lúc mở điện thoại lên nhìn thì đã thấy hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Chung Tín và Lucius, không chỉ gọi điện mà còn hơn một trăm tin nhắn chưa đọc, nhìn vào thời gian thì... Xin chúc mừng, anh đã lập ra kỉ lục rồi, đó chính là lần đầu đi trễ, mà không phải năm phút hay mười phút, mà đi trễ hẳn một tiếng ba mươi hai phút mới tài!

Lần này xem ra Tô Lão đại cũng không thoát được ải mỹ nhân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play