Nghe đến đây thì Châu Tiểu Á còn ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh, ngay lập tức Tô Thước liền cúi xuống hôn lên môi nhỏ của cô, hành động tấn công bất ngờ này hoàn toàn làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng sau một lúc thì Châu Tiểu Á cũng ngoan ngoãn hợp tác mà ôm lấy cổ của anh, hai người cứ như vậy mà triền miên hôn nhau. Một lúc sau, khi dưỡng khí đã cạn thì cô liền đấm vào ngực của anh một cái, ban đầu Tô Thước còn nhíu mày, nhưng rồi sau đó cũng phải luyến tiếc mà buông cô ra, nói:

- Em muốn ám sát chồng mình à?

- Em... Em sắp nghẹt thở chết rồi, anh còn ở đó trách em?

Bây giờ Tô Thước cũng không biết là Châu Tiểu Á ngốc hay ngu nữa, nhưng dù có là cô ngốc hay thật sự vui quá hóa rồ thì cô cũng là vợ anh rồi, đây là sự thật không thể nào thay đổi được, nên anh liền nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, sau đó liền nói:

- Lần sau khi hôn phải thở, có biết chưa?

- Biết... Biết rồi.

Dứt lời thì Tô Thước liền nâng gương mặt của cô lên, tiếp tục nụ hôn đứt đoạn vừa rồi của mình, quả nhiên lần này Châu Tiểu Á đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hơi thở cũng đã đều hơn, nhưng rồi sau một chút nhẹ nhàng thì Tô Thước cũng bắt đầu cuồng nhiệt, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh dường như đã thăm dò khắp khoang miệng của cô, lúc này Châu Tiểu Á chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, hơi thở cũng hỗn loạn lên hết cả rồi.

Nhưng sau một lúc, khi cô còn thở gấp thì Tô Thước liền nhấc bổng cô lên, trực tiếp đem cô đặt xuống giường, rồi lại tiếp tục quấn lấy môi và lưỡi của cô. Bấy giờ Châu Tiểu Á chỉ biết thuận theo ý của anh, cô cũng nhẹ nhàng luồng tay qua những ngọn tóc của anh, cô cũng chẳng biết đây có phải là con người thật của anh hay không... Hay chỉ đơn giản là anh muốn dỗ cho cô vui đây?

Bất chợt lúc này Tô Thước lại rời khỏi cánh môi của cô mà di chuyển xuống phần cổ, chỗ này có chút nhạy cảm nên trong miệng của Châu Tiểu Á hoàn toàn không thể ngừng kêu lên những âm thanh xấu hổ được. Đến nước này rồi thì cô cũng chỉ biết đưa tay lên che miệng, tránh việc cô kêu ra những tiếng kêu khó nghe. Nhưng Tô Thước lại kéo tay của cô ra, còn ủy mị hôn lên cổ của cô, sau đó còn thì thầm vào tai nói:

- Không có ai ở đây cả, em cứ thoải mái đi.

Dứt lời thì anh còn liếm nhẹ vành tai của cô, làm cho toàn thân của Châu Tiểu Á đều run lên một cái, sau đó thì Tô Thước cũng đã đem áo của cô cởi ra, bắt đầu từ lúc này thì anh thấy cặp mắt kính của mình khá vướng víu, liền tháo ra rồi ném nó sang một bên, nhưng Châu Tiểu Á lại nhìn anh, nói:

- Anh tháo ra như vậy còn thấy đường hay không?

Tô Thước liền cúi xuống hôn lên môi nhỏ của cô, đáp:

- Yên tâm, chỉ cần là em thì ở xa một kilomet tôi vẫn nhìn thấy.

Dứt lời thì anh liền tiếp tục công việc của mình, bắt đầu giúp cô mơn trớn, một bên gò hồng đào bị anh chơi đùa đến điên dại, bây giờ trong đầu của Châu Tiểu Á hoàn toàn không chỉ được nhiều nữa, cô... Cô thật sự sắp phát điên rồi.

Nhưng lúc sau, cô lại ưỡn người, hai mắt cũng mở to ngạc nhiên nhìn anh. Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã cởi váy của cô rồi? Không chỉ vậy mà ngón tay của anh còn đang ở nơi nào đó vô cùng nhẹ nhàng thâm nhập, lúc này trong miệng của Châu Tiểu Á chỉ còn biết rên rỉ trong vô thức. Lúc này ngón tay đang ở bên trong nơi tư mật cũng đã cảm thấy nơi này bắt đầu rỉ ra tư mật rồi, nhưng khi Tô Thước nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Châu Tiểu Á thì lại cảm thấy có chút buồn cười, cái đuôi nhỏ này xem ra cũng rất thú vị, cả cơ thể cũng rất thú vị.

Đột nhiên ngón tay của anh bắt đầu di chuyển, mỗi lần di chuyển đều làm cho Châu Tiểu Á phải kêu lên mấy tiếng, nước mắt cũng không ngừng chảy ra. Không chỉ vậy mà cô còn ôm lấy cánh tay của anh, nói:

- Đừng... Đừng di chuyển nó... Em... Em... Ha...ưm...a... Em thấy nó lạ quá... Ưm... Đừng mà...

- Đừng? Vậy chúng ta dừng lại nhé?

Mặc dù Châu Tiểu Á không muốn dừng lại, nhưng ngón tay bên trong đúng là rất kì lạ, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày này... Đúng là điên rồi mà.

Tô Thước không nghe thấy cô trả lời liền tiếp tục đẩy ngón tay vào sâu hơn, đến mức này thì Châu Tiểu Á liền kêu lên một tiếng rồi toàn thân đều đã xụi lơ. Anh nhìn cô, rồi lại nhìn vào ngón tay của mình, không biết liêm sỉ nói:

- Vợ à, em nhanh như vậy mà lại thoải mái một mình rồi sao? Như thế là không công bằng!

Dứt lời thì Tô Thước lại tiếp tục đem ngón tay đưa vào, vì vừa rồi chỉ mới cao trào nên cơ thể của Châu Tiểu Á vẫn còn rất nhạy cảm, lúc anh đưa ngón tay tiến vào thì cô đã run lên một cái, còn có chút khó khăn, nói:

- Tô Thước... Đừng trêu em nữa... Nhanh lên... Em... Em... Nhanh lên đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play