Buổi sáng ngày hôm sau thì Châu Tiểu Á và Tô Thước cũng đã có mặt ờ cô nhi viện Cầu Vồng, lúc này Châu Tiểu Á mới nhìn thấy được một dáng vẻ khác của anh, vừa dịu dàng lại chu đáo. Cách anh hành xử với sơ Ánh cũng không khác gì một người trai đối đãi với mẹ mình.
Lúc sơ Ánh nhìn thấy cô thì liền mỉm cười hiền hậu, nụ cười của bà ấy đã làm cho Châu Tiểu Á cảm thấy ấm áp, vốn dĩ họ chưa từng tiếp xúc với nhau, ấy vậy mà cô lại thấy người phụ nữ này còn tốt hơn mẹ mình gấp ngàn lần, dù rằng Châu Tiểu Á cũng biết ý nghĩ này của mình là bất hiếu... Nhưng cô thật sự không cảm thông nổi những gì mà Khang Diệu Di đã làm.
Sơ Ánh đi bên cạnh thì cũng nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, còn không đợi Tô Thước lên tiếng thì bà ấy đã lấy trong túi áo ra một viên kẹo nhỏ, sau đó đưa cho cô, nói:
- Con có muốn ăn không? Tâm trạng không tốt thì ngậm kẹo sẽ thấy dễ chịu hơn... Lúc trước Mật Mật rất thích kẹo này, cũng lâu rồi sơ cũng không biết có còn ai thích mùi vị này hay không.
Tô Thước nhìn thấy liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai của sơ Ánh, nói:
- Sơ nói gì vậy, từ trước đến giờ Mật Nhi vẫn luôn thích kẹo của sơ làm mà.
Sau khi nói với sơ Ánh xong thì Tô Thước lại nhìn Châu Tiểu Á, nói:
- Đây kẹo do đích thân sơ Ánh làn đó, em cứ ăn thử đi, rất ngon.
Châu Tiểu Á hiển nhiên cũng không muốn phụ lòng sơ Ánh nên đã ăn thử một chút, viên kẹo vừa bỏ vào miệng liền tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào, hương vị chua chua ngọt ngọt, không hề bị gắt cổ, đây đúng là viên kẹo chứa đựng hương vị tuổi thơ.
- Thấy thế nào?
- Rất ngon ạ, từ trước đến giờ cháu chưa từng ăn kẹo nào có mùi vị ngon như vậy.
Sơ Ánh liền cười một tiếng, sau đó còn nói với cô rằng nếu thích thì một chút về nhớ lấy thêm một ít về. Lúc này thì Châu Tiểu Á mới có chút không hiểu, rõ ràng Tô Thước cũng có nói là chị Hà Mật rất thích kẹo này, vậy tại sao bà ấy lại không bảo anh lấy thêm về? Nhưng có việc này đối với Tô Thước là quá thường tình, vì mỗi lần đến đây Tô Thước đều tự giác đem đi một ít cho Hà Mật, nên bà ấy không đề cập đến.
Quả nhiên tình cảm mà Tô Thước dành cho Hà Mật vẫn luôn rất tốt, bấy giờ sơ Ánh còn tưởng bản thân đã lỡ lời nên liền nắm lấy tay của Châu Tiểu Á, rồi dịu dàng vỗ vỗ, nói:
- Con đừng nghĩ nhiều, từ trước đến giờ Tô Thước vẫn thương Mật Nhi như em gái của nó vậy.
- Con biết rồi ạ, chỉ là con cảm thấy có chút ganh tị thôi.
Lúc này thì sơ Ánh liền kéo tay của Châu Tiểu Á sang một bên rồi cười nói:
- Để sơ nói cho con nghe, cái thằng khỉ con này lúc vừa đến đây thì gương mặt cứ đăm đăm không ai muốn chơi cùng. Lúc nó năm tuổi còn bị đánh mấy lần, nhưng vẫn bày ra gương mặt mặc kệ sự đời. Để chút nữa sơ lấy ảnh cho con xem.
Mặc dù Tô Thước biết rằng sơ Ánh đang nói xấu mình với Châu Tiểu Á, nhưng anh cũng không tức giận hay xấu hổ... Ít nhất thì hiện tại anh có thể thấy được Châu Tiểu Á ở đây cũng rất vui, có lẽ là do từ lâu đã không có được tình cảm của mẹ nên lúc gặp sơ Ánh thì khoảng trống đó vừa hay lại được bù đắp.
Trò chuyện với nhau một lúc thì cuối cùng cũng đến bữa ăn, hiển nhiên thì bữa ăn ở đây trước hết phải lo cho các bé trước, rồi người lớn mới ăn sau. Dù rằng hiện tại vật chất và nguyên liệu nấu ăn ở đây không còn phải chịu cảnh kiêng kham khổ sở nữa, nhưng sơ Ánh vẫn cho các bé ăn rất thanh đạm, chỉ lâu lâu mới cho các bé ăn món mình thích, cũng xem như là rèn luyện tính cách thích nghi với cuộc sống sau này...
Đặc biệt là Châu Tiểu Á nhìn thấy những đứa bé sống ở đây đều rất hiểu chuyện, có lẽ các bé biết được sự quý giá của từng hạt gạo, từng loại thức ăn, nên hầu như chẳng có đứa nào kén ăn hay bỏ bữa. Quả nhiên là nơi giáo dục tốt.
- À phải rồi Tô Thước, những đứa trẻ ở đây có được đi học không?
- Có chứ, những đứa bé cấp một thì đa số đều là được thuê gia sư đến dạy học, còn những đứa lớn hơn sẽ được đến trường.
- Gia sư?
Tô Thước liền gật đầu, mặc dù hiện tại tiền thì anh không thiếu, nhưng số lượng trẻ em ở đây quá nhiều, nếu đều đem chúng đến trường học thì cũng không phải cách tốt. Tại vì những trường học công thì mới có xe buýt đưa đón bọn trẻ, nhưng những đứa nhỏ ở đây đều không có lai lịch rõ ràng, thì làm sao vào được trường công của nhà nước chứ?
Còn về trường tư thì lại không có phương tiện đưa đón. Những sơ ở đây cũng có việc của mình nên không thể đến đón bộ trẻ tan học rồi lại đưa chúng đi học được, mà nếu để bọn trẻ tự đi thì sơ Ánh lại không yên tâm.
Vì thế nên Tô Thước đã luôn chiêu mộ các bạn sinh viên muốn làm thêm, hoặc các bạn giáo viên mới ra trường muốn tìm nơi thực tập để đến đây và dạy cho bọn trẻ. Vừa để cho bọn trẻ có không gian thoải mái, lại còn giúp được các sinh viên cần tiền sinh hoạt.
Châu Tiểu Á lúc này liền nhìn anh với cặp mắt long lanh, có phải kiếp trước cô đã lén mọi người đi cứu trái đất có phải không? Nên kiếp này cô mới có thể yêu được một người trai vừa soái, vừa giỏi, vừa giàu lại còn biết suy nghĩ nữa chứ. Quả nhiên là người cô chọn, không thể sai được!
Lúc này Tô Thước liền nhìn cô, sau đó anh liền đưa tay chạm vào mũi của cô một cái, nói:
- Lại nghĩ linh tinh gì nữa rồi? Mắt em sắp sáng bằng đèn pha rồi đấy.
- Bạn trai em tài giỏi thì em nhìn, chẳng lẽ anh lại cấm em không được nhìn người yêu của mình à?
- Không cấm được em.
Châu Tiểu Á liền nhìn anh mỉm cười.
Sau khi tụi nhỏ ăn xong thì người lớn mới bắt đầu dùng bữa, khi mới ăn được một miếng thì đôi tay cầm đũa của Châu Tiểu Á cũng khựng lại, Tô Thước cũng nhìn cô, nói:
- Thức ăn không hợp khẩu vị của em sao?
Châu Tiểu Á liền giật mình rồi lắc đầu, sau đó liền mỉm cười nói:
- Từ trước đến giờ em chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Sơ ơi, sơ có thể gửi cho con công thức có được không?
Sơ Ánh và mọi người cũng bị cô dọa một trận, sau đó sơ Ánh liền gật đầu và nói rằng được chứ. Hiển nhiên là khi được đáp ứng nguyện vọng thì vô cùng hài lòng và tiếp tục ăn trong ngon lành, nhưng lúc này Tô Thước liền ghé qua tai cô, nói nhỏ:
- Em biết nấu ăn sao?
- Đương nhiên là không biết rồi... Nhưng em có thể học mà, con nói đúng không sơ?
- Đúng đúng đúng, cái gì không biết thì có thể học. Con đó Thước à, sau này cưới Á Á về thì phải chăm sóc con bé thật tốt, rồi nhanh sinh cho bà già này một đứa cháu đi.
Tô Thước nghe đến chuyện sinh con thì liền lảng sang chuyện khác, nhìn anh biểu hiện thái độ như vậy thì Châu Tiểu Á cũng chỉ mỉm cười. Chắc hẳn ngoại trừ Hà Mật thì sơ Ánh là người mà anh quan tâm nhất, nhưng tuổi của bà ấy cũng không còn sống được bao lâu... Lỡ như ngày nào đó bà ấy nhắm mắt xuôi tay, thì chắc hẳn Tô Thước sẽ đau khổ lắm.
Châu Tiểu Á nghĩ đến đây liền nắm lấy tay của anh, rồi nhìn anh cười ngốc.
Trong lòng của Tô Thước bây giờ liền có chút khó hiểu... Anh bây giờ đang nghĩ "Cô ngốc này lại đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT