Châu Tiểu Á vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Tô Thước, không nghĩ ngợi nhiều cô liền lao vào trong lòng của anh, nước mắt ấm ức cũng đều chảy ra. Lúc này thì Tô Thước cũng chỉ đưa tay ôm cô, sau đó thì nói:
- Không sao, đừng khóc nữa.
Nhưng rồi sau đó thì anh cũng nhìn thấy Châu Nam Hạo đang đuổi theo phía sau Châu Tiểu Á, anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô, để cô nói chuyện với em trai, nhưng Châu Tiểu Á không quan tâm, cô càng lúc càng ôm chặt lấy anh hơn, cái đầu nhỏ giống như là một dính lấy vào lòng anh vậy. Đến đây thì Tô Thước cũng bó tay chịu thua cái tính bướng bỉnh này.
Đến khi Châu Nam Hạo đi đến, cậu ấy không nói gì hay chất vấn Tô Thước hay Châu Tiểu Á, chỉ nhẹ nhàng đặt một tấm thẻ ngân vào tay của chị gái, nói:
- Bây giờ có lẽ mẹ vẫn còn đang giận nên mới đuổi chị đi. Đợi vài ngày nữa mẹ nguôi giận thì em sẽ giúp chị nói chuyện với mẹ, từ đây đến đó thì chị tìm nơi nào ở tạm đi nhé, nếu không có chỗ ở thì có thể tìm Bàng Linh, em sẽ liên lạc với cậu ấy trước.
- Nam Hạo, cảm ơn em.
- Không cần phải cảm ơn em đâu, đợi khi chị có chỗ ở mới thì nhắn địa chỉ cho em, em sẽ gửi quần áo của chị sang đó.
Châu Tiểu Á liền gật đầu, sau đó thì cô liền xoay mặt lại nhìn anh, với gương mặt đáng thương liền nói:
- Thầy Tô, em bị đuổi rồi... Liệu em có thể đến nhà thầy hay không?
Không chỉ Tô Thước kinh ngạc, mà ngay cả Châu Nam Hạo đang đứng ở đó cũng há hốc. Sau đó thì hai người đàn ông liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng Châu Nam Hạo liền đưa tay xoa xoa thái dương, người chị này hình như u mê trai quá mức rồi. Nhưng rồi cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Thước thì không giống tra nam lắm, nên đã gật đầu.
Đến đây Tô Thước liền đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Nhà tôi rất nhỏ, nếu có thêm em ở thì khá chật đấy.
Nhưng Châu Tiểu Á liền lắc đầu, sau đó cô còn vui vẻ ôm lấy anh, nói:
- Không sao, em vẫn muốn ở với thầy.
Lúc này Tô Thước cũng không tiện từ chối, vì trước khi về đến trường lúc cắm trại thì Châu Tiểu Á đã hỏi lại ý kiến của anh một lần nữa về bản hợp đồng tình yêu, hiển nhiên là Tô Thước đã đồng ý rồi, vì vậy theo lý thuyết thì anh đang là bạn trai của cô. Mà bạn gái đang cần giúp đỡ lẽ nào anh lại từ chối?
Sau đó thì Tô Thước cũng đưa Châu Tiểu Á rời đi, còn Châu Nam Hạo lại thở dài rồi lắc đầu, từ trước đến giờ đây có lẽ là lần hiếm hoi chị ấy có gan cãi lại mẹ, hi vọng rằng người đàn ông chị ấy đã chọn sẽ không khiến chị ấy thất vọng.
[...]
Sau một lúc thì Châu Tiểu Á và Tô Thước đã đến được ngôi nhà "nhỏ" của anh, lúc Châu Tiểu Á nhìn thấy ngôi nhà thì còn há hốc, như vậy là nhỏ dữ chưa? Cô còn tưởng là Tô Thước là một Giảng viên nghèo... Nhưng mà hình như anh còn giàu có hơn cả cô thì phải.
Lúc này thì Tô Thước chỉ mở cửa cho cô vào nhà, sau đó còn không quên trêu chọc nói:
- Đúng rồi, tôi chính là buôn bán nội tạng để kiếm sống đấy.
Nhưng Châu Tiểu Á chỉ bĩu môi, sau đó thì cô cũng đi hết một vòng trong nhà, nhưng lại chẳng thấy ai cả, lẽ nào một ngồi nhà lớn như vậy mà chỉ có một mình Tô Thước ở thôi sao?
Tuy nhiên, Châu Tiểu Á để ý thấy rằng ở trong nhà này có rất nhiều tranh, hình như đây không phải là bức tránh của họa sĩ nổi tiếng mà nó giống như của một đứa con nít tầm ba, bốn tuổi vẽ vời linh tinh thì đúng hơn. Không chỉ có tranh, mà ngay cả ảnh cũng là một bé gái tầm bốn, năm tuổi.
- Tô Thước, đây là ai vậy?
Tô Thước đang rót nước cũng phải đưa mắt nhìn, sau đó liền đáp:
- Là Mật Mật.
- Chị Hà Mật lúc bé đã xinh xắn như vậy rồi sao? Thảo nào khi lớn còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần.
Châu Tiểu Á từ khi tìm hiểu về Tô Thước thì đã sớm quen với việc anh yêu chiều em gái rồi, có thể so với nhiều người thì Hà Mật và Tô Thước chỉ là anh em lớn lên trong cô nhi viện, hoàn toàn không có quan hệ ruột thịt gì. Nhưng đối với Tô Thước thì Hà Mật lại chính là món bảo vật quý giá mà không muốn cho ai chạm vào. Ít nhất thì trong lòng của Tô Thước là thế.
- Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ xem em ấy là em gái thôi. Không có tư tình.
Châu Tiểu Á liền mỉm cười, sau đó cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếp theo thì Tô Thước liền đưa cô lên phòng, nơi này từng là phòng Hà Mật ở vài hôm, nên cách bày trí và nội thất khá đầy đủ, còn nếu như Châu Tiểu Á không thích thì có thể đổi phòng.
Nhưng Châu Tiểu Á lại bước đến ôm lấy eo của anh, đáng yêu nói:
- Không thể ở cùng anh sao?
- Châu Tiểu Á, chúng ta chỉ là mối quan hệ yêu đương, không thể tùy tiện ở chung một phòng được.
Nhưng với cô gái bướng bỉnh như Châu Tiểu Á thì làm sao có thể chấp nhận chứ! Cô ấy còn cố ý leo lên giường của anh rồi nằm dài, hoàn toàn không cho Tô Thước cơ hội chạy thoát. Đành bất lực, Tô Thước cũng gật đầu đồng ý để cho cô ngủ cùng trên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT