Xuân qua, hạ đến, thu đi, đông cũng tàn.

Đối với Triệu Ảnh Quân vẫn không thay đổi, anh tự xây nên một bức tường vô hình, đem mình và Lương Khê nhốt cùng một chỗ, ngày ngày sống trong ký ức vui vẻ đó.

Đến khi Cao Tuấn và Trì Viễn tìm đến, bộ dạng Triệu Ảnh Quân hiện tại chẳng khác nào tên nghiện, toàn thân mùi thuốc lá nồng đậm, ánh mắt đờ đẫn như một cỗ máy, hoàn toàn không còn điểm sáng. Bọn họ muốn đánh mắng anh một trận, nhưng khi nhìn đến anh dù dằn vặt bản thân cũng giữ Lương Khê một thân sạch sẽ, lời sắp tuôn ra chỉ còn cách nuốt ngược vào.

Thời gian anh vắng mặt, Trung Khúc do một tay Cao Tuấn chống đỡ, dần dà cậu cũng đã kiệt sức: "Ảnh Quân, cậu nhẫn tâm để Trung Khúc chết đi sao?"

Trì Viễn bên cạnh cũng âm thầm rơi lệ: "Anh Khê tỉnh dậy thấy anh như vậy, chắc chắn sẽ thương tâm."

Năm ngoái Tống Y Na vừa sinh cho Thẩm gia một đứa cháu trai, Thẩm Đông Quân trước đó còn hùng hồn tuyên bố sẽ tìm được Lương Khê, ấy vậy mà chưa đầy ba tháng, anh ta đã sắm vai người chồng mẫu mực.

"Cậu nhìn đi." Cao Tuấn mở tivi, chuyển đến kênh đang phát sóng trực tiếp buổi lễ mừng sinh nhật một tuổi của con trai Thẩm Đông Quân, trên mặt ai nấy đều tràn trề vui vẻ: "Bọn họ có chỗ nào giống như áy náy?"

Triệu Ảnh Quân trầm mặt.

Đúng vậy, những người đó đã từng ân hận, nhưng chỉ là một chút… Trì Viễn còn nhớ, khi mình đến gặp Thẩm Đông Quân xin nghỉ việc, hắn hỏi anh có thấy nhớ hay cảm thấy có lỗi với Lương Khê bao giờ chưa? Lúc đó, gương mặt Thẩm Đông Quân vẫn lạnh nhạt như thường ngày, thản nhiên nói với hắn rằng mọi chuyện đã là quá khứ, không nhất thiết phải giữ mãi trong lòng.

Trì Viễn không cam tâm… Thế nào Lương Khê vẫn đang nằm trên giường không biết ngày tỉnh lại, Triệu Ảnh Quân thì một thân sống dở chết dở, vậy mà đám người gây ra mọi chuyện vẫn thản nhiên sống tốt, rốt cuộc nhân quả nằm ở đâu? Công bằng ở chỗ nào?

"Ảnh Quân." Cao Tuấn chỉ hận rèn sắt không thành thép, Lương Khê là tử mệnh của Triệu Ảnh Quân, nếu không phải còn một tia hy vọng cậu sẽ tỉnh dậy, e rằng anh đã tự kết liễu mình từ lâu.

Một năm trước chuyện nhà Triệu gia bị phanh phui, Triệu Văn Đức tức giận, thừa nhận cắt đứt mối quan hệ cha con với anh. Cũng may thời gian Triệu Ảnh Quân sinh sống ở nước ngoài khá dài, đủ để báo chí không thể lập tức tìm ra thân phận thiếu gia nhà họ Triệu của anh.

Thêm vào đó, cách vài hôm gia chủ Triệu gia mở cuộc họp báo, xác nhận với truyền thông từ trước đến giờ chỉ có một người vợ hợp pháp là La Ái và đứa con trai duy nhất Triệu Văn Bằng.

Thử hỏi trên đời làm gì có chuyện nực cười nào như thế? Hiện tại Cao Tuấn đã biết nguyên nhân Triệu Ảnh Quân chán ghét xuất thân của mình, cha anh thà rằng mang danh phụ tình cũng kiên quyết không chấp nhận việc con trai mình là người đồng tính.

Những người trong giới kinh doanh lâu năm đều biết, năm đó mẹ Triệu Ảnh Quân - Tô Mỹ Vân là bị Triệu Văn Đức cưỡ*g bức đến mang thai, sau đó mới mang theo uất hận mà gả cho ông ta, đây điều là những chuyện cha Cao Tuấn đã kể lại.

Ban đầu Tô Mỹ Vân muốn bỏ đứa bé, nhưng ông Tô bà Tô đều kiên quyết giữ lại, ép cô gả cho người mình không yêu. Sau khi sinh Triệu Ảnh Quân, chẳng qua mấy năm Tô Mỹ Vân cũng qua đời, ông Tô bà Tô không hề biết những năm qua cô đã chịu đựng những gì, chỉ là khi gả cô sang bên đó, bọn họ đã không còn nhận đứa con gái này, cũng như vứt bỏ đứa cháu ngoại của mình.

Lần đầu gặp mặt, Cao Tuấn còn tưởng Triệu Ảnh Quân là vương tử sinh ra trong lâu đài nguy nga tráng lệ, ăn sung mặc sướng mà trở nên kiêu ngạo, tính tình vô tâm vô phế… Hơn hết, Triệu Ảnh Quân chỉ là một con rối gỗ được đeo vương miện, tùy thời bị người khác khống chế, đến khi hỏng hóc thì vứt ở một xó, không ai thèm nhặt về.

Cậu tự hỏi, yêu mười ba năm là loại cảm giác gì?

Cao Tuấn và Trì Viễn cùng yêu thích lẫn nhau, sau đó là quyết định đến với nhau. Thử hỏi Triệu Ảnh Quân đơn phương người nọ thời gian lâu như vậy, không cần hồi đáp, chưa biết chừng đã trở thành tâm bệnh.

Cả đời anh chỉ có một ánh sáng duy nhất, nếu ánh sáng đó mất đi, con người này cũng sẽ biến mất.

"Nghe nói Triệu Văn Bằng điên cuồng đeo đuổi tiểu thư Nguyễn gia một năm, con gái người ta đã xiêu lòng, tháng sau còn tổ chức tiệc đính hôn." Trì Viễn không đầu không đuôi nói, nháy mắt với cậu.

"Đúng rồi." Cao Tuấn nhanh chóng bắt được nhịp: "Người ta thì sống tốt rồi, còn cậu thì cứ ủ dột một chỗ, Ảnh Quân, cậu muốn để tình nhân của mình sống ở chỗ này mãi à?"

"Anh Khê còn tự mình viết kịch bản." Trì Viễn đảo mắt: "Ước muốn của anh ấy là anh Quân có thể thay mình nhận được danh hiệu Ảnh đế."

Cao Tuấn: "Ông đây cho cậu thời gian một năm để suy nghĩ, lúc này nên trở về rồi. Trung Khúc là đứa con của hai người, muốn nó sống hay chết tùy thuộc vào cậu."

Nói xong những lời đó, Cao Tuấn hùng hổ khoác vai Trì Viễn, đẩy mạnh cửa rời đi.

Đứng ở bên ngoài, Trì Viễn lo lắng nhìn cánh cửa sau lưng: "Anh nói xem anh ấy có thông suốt chưa?"

"Ai biết được." Cao Tuấn lắc đầu.

"Lỡ vẫn chưa thông thì sao?" Trì Viễn nhíu mày, rất sợ Triệu Ảnh Quân vẫn cứ cái đà như thế.

Cao Tuấn nham hiểm cười: "Dĩ nhiên trói cậu ta như trói heo, ném đến công ty."

Trì Viễn: "..." Hắn từ chối nhận người quen có được không?

Trong phòng, Triệu Ảnh Quân vẫn thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha, không đoán ra anh đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play