Một mạch chạy khỏi căn hộ Lương Khê, Trì Viễn đạp mạnh chân ga, xe ô tô phóng nhanh trên đường. Âm báo chuông điện thoại reo lên liên tục, Trì Viễn chẳng muốn để ý, toàn bộ tâm trí của hắn lúc này đều đặt trên người Lương Khê.
Từ lúc nào nảy sinh tình cảm này?
Trì Viễn cũng không biết…
Là từ khoảnh khắc nhìn thấy Lương Khê rơi nước mắt?
Hay từ lúc ánh mắt hai người va vào nhau, lưu lại chút dư quang trong nhãn cầu người nọ?
Hay giây phút chứng kiến Lương Khê nhập tâm vào vai diễn, từng cử chỉ, từng đường nét trên gương mặt, chân chính khảm sâu vào trái tim Trì Viễn?
Trì Viễn không trốn tránh, hắn chính là thích Lương Khê…
Thích cái dáng vẻ biếng nhác mỗi khi theo hắn đến phim trường của đối phương.
Thích cái tính luôn càm ràm của Lương Khê, nhưng sau lưng luôn che chở cho hắn.
Thậm chí, sự bướng bỉnh của người nọ cũng làm hắn dao động.
Phần tình cảm này vẫn luôn được Trì Viễn giấu đi, nhưng khi nhìn thấy Lương Khê bên cạnh người đàn ông khác, trái tim hắn liền quặn đau. Trì Viễn tức giận đến bật khóc, muốn cho tên đáng ghét kia một bài học, lại nhận ra giữa hai người căn bản chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, lấy tư cách gì cơ chứ!
Điện thoại vẫn không ngừng reo, Trì Viễn chỉ đành dừng lại bên đường, vừa nhìn đến đã thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Hân Nghiên.
Điều chỉnh lại giọng điệu của mình, Trì Viễn nghe máy: "Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia phát ra âm thanh đã hơi nghẹn ngào của Hân Nghiên, ắt hẳn cô đang lo lắng cho hắn: "Anh làm em lo lắm đó, sao lại không nghe máy?"
Trì Viễn nhận thấy bản thân có hơi quá đáng, lời nói dần dịu đi: "Anh có chút việc cần giải quyết, không cần lo lắng."
Nghe vậy Hân Nghiên mới thoáng yên tâm, nói tiếp: "Tổng giám đốc vừa báo tin, đạo diễn Hà đã chọn anh vào vai nam chính trong bộ phim sắp tới."
Trì Viễn hơi kinh ngạc: "Vậy sao?"
Hân Nghiên mừng rỡ: "Quá tốt rồi, để em báo tin cho anh Khê."
"Không cần đâu!" Trì Viễn vội hét qua điện thoại.
"..." Hân Nghiên ở bên kia cũng sững sờ, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Vậy anh cúp máy đây." Nói xong lời đó, không đợi Hân Nghiên phản ứng, Trì Viễn đã lạnh lùng tắt điện thoại.
Trì Viễn mệt mỏi ngửa đầu ra ghế, cười khổ: "Người đó còn thời gian quan tâm đến chuyện của mình sao?"
Nghĩ đến bộ dạng quần áo xộc xệch của Lương Khê cùng người đàn ông kia, Trì Viễn lần nữa cắn môi.
Khoan đã…
Bỗng Trì Viễn nhớ lại, lần trước khi đến tìm Lương Khê, chính miệng tên cùng mình xảy ra xung đột gọi tên Ảnh Quân, hắn còn ra tay đánh người ta, giờ nghĩ kỹ lại, từ đầu tới cuối bản thân chẳng khác gì tên hề mua vui.
"Ảnh Quân… sau cùng vẫn thua một chữ Quân."
*** *** ***
Sau đó, Lương Khê cũng nhận được điện thoại của Hân Nghiên, thông báo việc Trì Viễn mới ký được hợp đồng lớn. Tuy mừng cho Trì Viễn, nhưng Lương Khê biết rõ, bản thân hắn cần thời gian để suy nghĩ thông suốt.
Dạo gần đây, tính tình Triệu Ảnh Quân cũng thay đổi, nếu là khi trước anh luôn luôn đi bên cạnh Lương Khê, hiện tại lại là tránh né, dù không quá rõ ràng, nhưng với một người nhạy cảm như Lương Khê, vẫn có thể nhìn ra được. Lương Khê cố gắng nhớ lại, bản thân có phải đã nói ra lời không nên nói, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, thật sự không nhớ ra được.
Đến giờ cơm tối, Lương Khê đích thân chuẩn bị một bàn đồ ăn, cậu vừa bê bát canh đặt lên bàn, quay đầu đã thấy Triệu Ảnh Quân cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cậu có việc gấp sao?" Lương Khê vội mở lời: "Ăn cơm rồi hẵng đi."
Triệu Ảnh Quân nhìn Lương Khê, ánh mắt ảm đạm không lộ ra chút tình cảm, lạnh nhạt nói: "Tôi có hẹn với Cao Tuấn, ban đêm sẽ về trễ, đừng chờ."
Chỉ bỏ lại hai chữ "đừng chờ", Triệu Ảnh Quân cất bước đi khỏi.
"..." Lương Khê chôn chân tại chỗ, trái tim bỗng nhiên co rút, cảm giác này… Không mấy dễ chịu a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT