Hai người đứng ở ven đường, mỗi lần có chiếc xe nào chạy ngang qua, bọn họ đều giơ tay cầu giúp đỡ.
"Xin giúp…" Lương Khê mở lời, thế nhưng người trong xe lại chọn cách làm ngơ, vô tình lướt qua.
Triệu Ảnh Quân cau mài, dường như xã hội càng hiện đại, con người cũng trở nên vô cảm, đây cũng không phải người đầu tiên phớt lờ bọn họ. Nơi này giống như một bãi biển vắng, xung quanh không có lấy một du khách tham quan, điều anh có thể làm là nhờ sự trợ giúp từ người đi đường.
Nhưng… Mặt trời cũng đã tới trên đỉnh đầu, ánh nắng càng thêm gay gắt, làn da trắng nõn của Lương Khê bị nung đến đỏ, mồ hôi thấm ướt cả áo ngoài.
"Anh vào xe chờ đi." Triệu Ảnh Quân thật nhìn không nổi nữa.
Lương Khê cười, lắc đầu từ chối: "Tôi không sao."
Triệu Ảnh Quân không nói thêm gì, trực tiếp bế Lương Khê lên.
"Khoan, khoan đã." Lương Khê không kịp phản ứng, theo phản xạ vươn tay bấu chặt cổ anh, xấu hổ nói: "Bỏ tôi xuống, kẻo có ai nhìn thấy thì sao?"
Mở cửa xe, dịu dàng đặt Lương Khê xuống ghế, thấy cậu còn muốn vùng vẫy, Triệu Ảnh Quân ép sát, xấu xa nói: "Anh còn không nghe lời, tôi liền tại đây hôn anh."
Cái… Đầu Lương Khê như muốn nổ tung, nhìn điệu bộ như dám nói dám làm của Triệu Ảnh Quân, cậu liền thức thời im bặt, ngoan ngoãn ngồi trong xe. Sống ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên, Lương Khê cảm nhận sâu sắc cái gọi là "bất khả kháng", cậu có thể thản nhiên đối diện với ánh mắt si mê của Trì Viễn, lại không tài nào trực diện với ánh nhìn không thấu của anh.
Rốt cuộc Triệu Ảnh Quân là ai? Cảm giác chóng mặt ùa đến, Lương Khê hơi khó chịu, hẳn là say nắng rồi, đôi mắt dần nặng trĩu, từ từ khép lại, hình ảnh Triệu Ảnh Quân ngày càng mờ nhạt.
*** *** ***
Lần nữa mở mắt ra, Lương Khê phát hiện bản thân thế mà lại ở trên một chiếc xe tải chở đầy rơm rạ.
"Anh tỉnh rồi."
Giọng nói Triệu Ảnh Quân.
"Chúng ta sao lại ở đây?" Lương Khê trong lòng buồn cười, nếu không nghe thấy giọng nói của anh, cậu còn tưởng chính mình bị kẻ xấu bắt đi. Lại nói, ai cần một kẻ tật nguyền lại còn nghèo kiết xác như cậu chứ.
Triệu Ảnh Quân nhích lại gần Lương Khê, vươn tay phải đặt lên trán, cảm nhận nhiệt độ truyền tới: "Vẫn còn nóng, anh nghỉ thêm xíu đi, sắp vào thành phố rồi."
Lương Khê muốn kháng cự: "Tôi không…"
"Chàng trai này nói đúng đó."
Một âm thanh xa lạ vang lên, nghe qua khẩu âm chắc hẳn là một người đàn ông đã lớn tuổi: "Khi nãy lúc cậu ngất, anh chàng này cơ hồ muốn đâm thẳng vào đầu xe tôi mà chặn đường."
"Cái…" Lương Khê kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Triệu Ảnh Quân, anh lại như chột dạ mà trốn tránh.
"Khà khà", người đàn ông ngồi ở ghế lái cười vui vẻ, tiếp tục nói: "Người trẻ các cậu bây giờ đúng là mãnh liệt nha, chả bù cho tôi ngày xưa, yêu cũng chỉ dám lén lút gặp mặt."
Lương Khê không quá để ý lời trêu đùa của người nọ, điều cậu quan tâm lúc này là Triệu Ảnh Quân tại sao lại đối với mình tốt đến vậy?
Thấy Lương Khê chuẩn bị mở lời muốn hỏi gì đó, Triệu Ảnh Quân đã nhanh chóng nói lãng sang chuyện khác: "May mà có chú cho bọn cháu đi nhờ."
"Chuyện nhỏ thôi mà, cũng tiện đường tôi về nhà." Người đàn ông cười đáp.
"Cảm ơn chú." Lương Khê lên tiếng, Triệu Ảnh Quân không muốn nói cậu cũng sẽ không làm khó anh, thời gian còn rất dài, đúng lúc tự động sẽ có được đáp án.
"Đừng khách sáo nữa." Ông chú kể: "Nói thật, dạo gần đây hay xảy ra mấy vụ dàn cảnh lợi dụng lòng tốt của người khác để đánh cướp tài sản, dần dà nhiều người nghi kỵ, không muốn rước họa vào thân."
"Thì ra là như vậy." Cuối cùng Triệu Ảnh Quân cũng hiểu ra, thảo nào người đi đường lại dè chừng họ.
"Chú không sợ sao?" Lương Khê ngửa đầu hỏi người phía trước.
"Ha ha…" Ông chú cười lớn: "Nếu vậy trên thế gian sẽ không còn người tốt nữa rồi, thà giúp sai người vẫn hơn bỏ lỡ một người đang thực sự cần sự trợ giúp."
Giọng người đàn ông rất ấm, lúc ông nói ra lời này trái tim Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân như được sưởi ấm, lòng người không hề nguội lạnh như bọn họ nghĩ, ít nhất tại một nơi nào đó trên thế giới… Vẫn còn người tốt như ông tồn tại.
Ba người trò chuyện rất lâu, sau hai người cũng biết ông chú là một lão nông phu đã gần sáu mươi tuổi, kinh doanh một trang trại nhỏ ở vùng ngoại ô, sống cùng vợ và cậu con trai vừa tốt nghiệp đại học.
"Cậu ấy học ngành nào vậy ạ?" Triệu Ảnh Quân tò mò hỏi.
"Nó học khoa diễn xuất." Ông nói với chất giọng chua xót: "Đã lâu lắm rồi nó chưa về nhà."
Trong xe nhất thời im lặng, bởi lẽ chuyện nhà người ta, hai người bọn họ căn bản không có quyền nghị luận. Chiếc xe tải chạy trên đường, nó vẫn tiếp tục chạy, ông chú cũng không nói thêm gì, tập trung lái xe.
Chẳng biết qua bao lâu, xe tải cũng đưa hai người về lại thành phố, Triệu Ảnh Quân gửi cho ông chú một ít tiền, ông lại một mực từ chối, anh chỉ còn cách đưa số điện thoại của mình cho ông.
"Khi nào chú gặp khó khăn, cứ gọi cho cháu." Triệu Ảnh Quân nói.
"Vậy ta đi đây." Nói xong liền nhấn mạnh chân ga, phóng xe rời đi.
Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân nhìn theo chiếc xe tải rất lâu, tận khi nó biến mất mới chịu quay lưng bỏ đi.
"Chúng ta bắt taxi về nhà." Lương Khê đứng ở vệ đường vẫy tay.
"Được, về nhà." Triệu Ảnh Quân khẽ đáp.
Về nhà… Nhà của chúng ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT