Trình Văn Gia tò mò muốn hỏi một câu, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không có khả năng, nên đành im lặng không hỏi.

Nhưng mùi Omega trên người Hứa Hạ Châu lại rõ đến mức không thể phớt lờ, khiến bữa ăn này ăn không yên, nhai hai miếng liền liếc nhìn đối diện một cái.

Hứa Hạ Châu hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Trình Văn Gia, một tay y cầm đũa gắp hai miếng cơm, một tay lướt lui lướt tới màn hình di động.

“Ông bận gì à?” Trình Văn Gia thấy y đang tập trung, có hơi tò mò.

Đợi một lát, vẫn không thấy Hứa Hạ Châu trả lời, giống như không nghe hắn hỏi gì.

Trình Văn Gia không thể chịu đựng được nữa, đặt đũa xuống đứng dậy đi đến phía sau Hứa Hạ Châu, nhìn lướt qua màn hình di động trên bàn.

Chỉ liếc mặt một cái, Trình Văn Gia đã sợ tới mức hít hà một hơi, suýt chút nữa không qua khỏi.

Trên thanh tìm kiếm xuất hiện mấy chữ sáng chói: Làm thế nào để xoa dịu một Omega đang trong chu kỳ nhiệt?

Một, hai, ba, bốn đến mười mấy điều, chẳng hạn như ôm một cái trước khi ra ngoài, một nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, v.v. Có rất nhiều đề xuất trống rỗng và phi thực tế, nhưng Hứa Hạ Châu vẫn đọc kỹ từng điều.

Trong khoảnh khắc đó Trình Văn Gia không biết nên kinh ngạc vì Hứa Hạ Châu tin mấy thứ này, hay là Hứa Hạ Châu mà cũng xem mấy thứ này nữa.

Hắn đè lại trái tim sợ hãi sắp nhảy ra ngoài, giọng nói run run: “Chuyện gì xảy ra với ông thế?”

Nghe Trình Văn Gia hỏi như vậy, Hứa Hạ Châu định kể mấy chuyện phức tạp gần nay. Nhưng chỉ vừa mới mở miệng y đã cảm thấy không ổn.

“Quên đi, dù sao ông cũng không hiểu.”

Trình Văn Gia hỏi lui hỏi tới câu này nữa ngày, mới sửng sốt suy nghĩ tới.

“Ông tìm được Omega rồi à? Chuyện khi nào thế?”

Hứa Hạ Châu nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó ngẩng đầu hỏi Trình Văn Gia: “Sao ông biết?”

Trình Văn Gia nghẹn lời, hắn quay trở lại chỗ ngồi của mình, giơ tay sờ mũi mình.

“Giờ tôi không biết sao ông có thể qua lớp s1nh lý hồi cấp hai nữa.” Nói xong còn ngại chưa đủ, nói tiếp, “Càng không hiểu sao ông đậu đại học.”

Chửi bới thì chửi bới, Trình Văn Gia vẫn tò mò, nhịn không được hỏi: “Quen biết qua xem mắt à? Ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Không phải quen biết qua xem mắt.” Hứa Hạ Châu tắt di động, cầm đũa vừa ăn vừa trả lời Trình Văn Gia, “Là Lâm Lâm…”

“Lâm Lâm giới thiệu cho ông?”

Trình Văn Gia chưa kịp nghe hết câu đã vội vàng tiếp chuyện, nhớ tới chuyện lúc trước Lâm Lâm được người khác nhờ đưa thư tình mà lại không đưa cho Hứa Hạ Châu, cơm cũng không ăn, liền bắt lấy Hứa Hạ Châu hứng thú hỏi: “Bồi thường cho ông Omega thật à? Thú vị vãi!”

Hứa Hạ Châu nghe câu đầu tiên còn muốn phản bác, nghe xong lại thấy Trình Văn Gia nói không sai. Đúng là bồi thường một Omega thật, nhưng người này là Lâm Lâm, cho nên cũng không sai.

Y ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Cứ xem là vậy đi.”

Trình Văn Gia há miệng, cố ý làm ra vẻ mặt đang sốc, đồng thời ngả nửa người trên về phía sau cho đến khi dựa lưng vào ghế, nhìn Hứa Hạ Châu bằng ánh mắt khó tin từ một khoảng cách rất xa.

Cây vạn tuế ra hoa, cây khô gặp mùa xuân, đáng mừng thật, không biết Omega nào xui xẻo thế không biết.

Lúc này, Omega xui xẻo trong lòng Trình Văn Gia đang nằm cứng đơ trên sô pha.

Lâm Lâm ôm gối nằm trên sô pha cả buổi sáng, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra xem, cũng không thấy Hứa Hạ Châu gửi tin nhắn.

Anh đặt điện thoại di động lên bàn trà, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Chu kỳ nhiệt đã gần kết thúc, cảm giác bủn rủn khó chịu trên cơ thể đã trở lại bình thường, nhưng anh vẫn không muốn động đậy.

Anh cảm thấy mấy ngày nay mình rất hay lo lắng, mà ngọn nguồn vấn đề đều đến từ Hứa Hạ Châu. Anh chỉ nghĩ không ra, đáng lí ra Hứa Hạ Châu phải thể hiện gì đó với anh, nhưng giờ vẫn giống như trước, làm quan hệ hai người không rõ ràng, không chính thức.

Trước kia anh hiểu sai về Hứa Hạ Châu, đến bây giờ mới hiểu được đại khái. Có đôi khi tác phong làm việc của Hứa Hạ Châu rất hấp dẫn, nhưng người này chỉ nhìn trông có vẻ thông minh, chứ đầu thì y như tảng đá.

Ngồi không nửa này vẫn không nhịn được, anh lại liếc nhìn di động im lìm bên cạnh, thở dài.

Tiếng khóa cửa vang lên, Lâm Lâm xoay đầu nhìn về phía cửa.

Anh còn đang bất ngờ, sao mới buổi trưa Hứa Hạ Châu đã về, liền vội vàng ôm gối đứng dậy.

Người bên ngoài đã sớm mở cửa, đi vào cũng không ngờ có người trong nhà, thay giày xong, liền xách đồ đi thẳng vào phòng bếp.

Mẹ Hứa cũng bất chợt nghĩ đến, cũng đã lâu bà không đến nhà Hứa Hạ Châu.

Vốn đã hẹn tiệc ngày đầu năm mới, Hứa Hạ Châu lại không đến, tuy rằng trước đó bà công kích bằng lời nói, nhưng dù gì vẫn là con nhà mình. Tưởng tượng đến cảnh Hứa Hạ Châu không ăn cơm đàng hoàng, mẹ Hứa vẫn phải bất chấp đường xa, cầm sủi cảo trong nhà mang đến.

Trước khi ra ngoài bà còn nhắn cho Hứa Hạ Châu một tin, nhưng chắc Hứa Hạ Châu đang bận không trả lời bà. Cũng may lần trước Đỗ Trạch Vũ ở nhà Hứa Hạ Châu, mẹ Hứa còn giữ lại chìa khóa, cho nên bà trực tiếp đến luôn.

Bà xách hộp giữ nhiệt đi về phía trước như không có ai, chợt cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh.

Mẹ Hứa hoảng sợ quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Lâm cũng đang hoảng sợ.

Hai người nhìn nhau ước chừng một phút đồng hồ, Lâm Lâm mới tỉnh lại, nhảy khỏi ghế sô pha, chào hỏi: “Dạ, con chào dì!”

Sau khi nói xong, không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Xấu hổ…

Giờ phút này Lâm Lâm không thể nghĩ ra từ gì khác được, ngoại trừ xấu hổ thì vẫn là xấu hổ.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chuyện lần này không giống với chuyện lần trước. Lần trước chỉ là cọ cơm đơn thuần, da mặt dày xí là được, trong lòng không có gánh nặng nào. Mà giờ thì khác, là tình cờ gặp nhau trong nhà Hứa Hạ Châu, trong phòng toàn mùi pheromone trộn lẫn vào nhau, rất khó giải thích.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh tình nguyện nằm trên sô pha giả chết, như vậy mẹ Hứa sẽ không chú ý đến mình.

Bây giờ anh đang đứng giữa phòng khách, căng thẳng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp đập của trái tim trong lồ ng ngực, lưng anh cứng đờ thẳng tắp thành một tư thế không tự nhiên, ngón tay vô thức mân mê đường may quần để giải tỏa áp lực.

Kết thúc rồi…

Trái tim Lâm Lâm lạnh đi, thậm chí anh còn đang mặc áo ngủ của Hứa Hạ Châu bởi vì đồ của anh chưa khô.

Cái chết xã hội cũng tương tự như thế, anh nhận mệnh.

————–*—————–

Social death (社会性死亡) – Cái chết xã hội là tình trạng của những người không được xã hội rộng lớn hơn chấp nhận là con người hoàn toàn. Nó đề cập đến khi ai đó được đối xử như thể họ đã chết hoặc không tồn tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play