Thời gian qua, mọi việc đã quá bình lặng. Trong lòng của mỗi người đều cứ tưởng như mọi chuyện đã lắng xuống và đi vào hồi kết.
Nhưng bỗng một ngày kia, Liễu Hiên đưa bản di chúc đến văn phòng luật sư và nhờ giúp đỡ, đã khiến cho cả văn phòng luật sư một phen ngỡ ngàng, mọi người liền bắt tay vào việc.
Reng...
- Alo!
'Liễu Hiên, cô định giở trò gì vậy?'
- Ai vậy?
'Cô quên nhanh quá rồi đó!'
Liễu Hiên cười lạnh, đương nhiên cô nghe giọng nói thì biết là Doãn Chí Hiên rồi, chỉ giả vờ như không biết mà thôi.
'Cô nói đi, chuyện di chúc của ông tôi là thế nào đây?'
- Thế nào thì cũng chưa đến lượt tên cặn bã như anh lên tiếng.
'Cô tưởng cô là ai chứ? Còn dám xen vào chuyện của họ Doãn chúng tôi?'
Tút...
Liễu Hiên tắt máy cái rụp, không nói thêm gì.
- Hừ...dám chất vấn mình sao! Hắn tưởng hắn là ai chứ.
………
'Tứ gia'
"Sao rồi?"
'Tứ gia, Liễu Hiên lấy từ đâu ra bản di chúc, còn bảo rằng của ba ngài để lại'.
Doãn Đình Vân lạnh mặt nhìn thuộc hạ "cậu nghe được tin này từ đâu?"
'Tôi nghe được từ Doãn Chí Hiên'
"Bảo hắn đến gặp tôi ngay!"
Nhưng không cần phiền đến thuộc hạ Doãn Đình Vân đi mời, Doãn Chí Hiên đã đến tìm Doãn Đình Vân.
//Chủ tịch, giám đốc Doãn đến tìm ngài.
Doãn Chí Hiên mang theo nỗi bức xúc đi vào phòng làm việc của Doãn Đình Vân...
'Ông chú!'
Doãn Đình Vân lạnh giọng lên tiếng hỏi "nói cho tôi biết, chuyện của ả Liễu Hiên kia là như thế nào?"
Doãn Chí Hiên cũng không biết phải giải thích như thế nào cho Doãn Đình Vân hiểu, anh ngồi xuống đối diện với Doãn Đình Vân, đưa tay xoa nắn nhẹ vùng trán "chuyện này tôi cũng không rõ, tôi vừa nhận được tin tức vào sáng sớm nay mà thôi!"
Doãn Đình Vân trầm tư không lên tiếng, lòng thầm nghĩ đến việc sẽ tìm cách bóp chết Liễu Hiên.
"Cậu cho người bắt ả ta về đây cho tôi!"
Doãn Chí Hiên gật đầu đồng ý "tôi sẽ lo vụ này".
Doãn Đình Vân siết chặt tay thành nắm đấm "đồ thứ đàn bà không biết an phận".
………
'Chủ nhân!'
Doãn Duyệt lạnh lùng nhìn Sát Thần đang từng bước tiến đến trước mặt mình "Sát Thần, cậu theo thôi bao nhiêu năm rồi?"
'Thưa chủ nhân! Tôi cũng không còn nhớ nỗi là bao nhiêu năm, nhưng tôi nhớ rất rõ...năm xưa ngài đến đảo mua tôi về từ tay bọn huấn luyện sát thủ, khi đó tôi còn là một đứa bé'.
Doãn Duyệt rời khỏi ghế dựa, anh đứng lên đi về phía cửa sổ, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn chằm chằm về phía rừng hoa mộc tê trắng xoá, vị trí anh đang đứng tuy cách khá xa rừng hoa mộc tê nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được mùi hương ngào ngạt của nó, Liễu Hiên thường dùng những đóa hoa kia để pha trà.
"Nói cho tôi biết, gần đây Tiểu Hiên đã làm những việc gì bên ngoài?"
Sát Thần cắn nhẹ vành môi dưới "phu nhân đang muốn công khai di chúc của ông cụ Doãn năm xưa!"
Doãn Duyệt trầm ngâm "quả nhiên thì cuối cùng Tiểu Hiên cũng muốn giúp Doãn Lục Lang".
'Chủ nhân!'
"Chuyện này có cậu tham gia, đúng không?"
'Chuyện này...'
"Tôi thấy cậu càng lúc càng không giống một sát thủ nữa rồi, đã thế thì cậu cứ đến bên cạnh Tiểu Hiên...giúp tôi chăm sóc và làm việc theo mệnh lệnh của cô ấy!"
'Tôi biết rồi chủ nhân'
"Hãy bảo vệ cô ấy, đừng để cô ấy gặp nguy hiểm!"
Sát Thần rời đi, chỉ còn lại một mình Doãn Duyệt giữa căn phòng rộng lớn. Lòng anh chưa bao giờ thấy buồn đến như thế "bao nhiêu năm vợ chồng, anh đã được những gì và Liễu Hiên đã được những gì? Hay là chỉ khiến cho nhau đau khổ?"
"Tiểu Hiên, có phải là anh đã sai rồi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT