'Phu nhân!'
Lại là âm thanh quen thuộc, Liễu Hiên lười biếng nhìn nhưng cũng đoán được là ai. Nỗi tức giận trong mấy ngày trước vẫn còn lẩn quẩn trong tâm trí cô.
Liễu Hiên lạnh giọng lên tiếng "lại là anh...cuối cùng thì anh theo làm việc cho ai vậy?"
Sát Thần gãi đầu "Xin lỗi phu nhân vì chuyện lần trước!"
Choang...
ngôn tình sủngÂm thanh vỡ nát tách trà khiến Sát Thần có chút giật mình, vì trước giờ anh chưa từng thấy Liễu Hiên tức giận đến như vậy.
'Phu nhân!'
- Anh làm việc cho hai đại gia nhà họ Doãn chắc là thu nhập của anh cao ngất ngưởng nhỉ!?
Sát Thần há hốc mồm "phu nhân, không phải như người nghĩ đâu!"
Liễu Hiên cười lạnh "ừ...đúng là không phải!"
Sát Thần một lời khó nói hết, anh chỉ biết thở dài...dẫu sao đi nữa thì anh đã từng phản bội Doãn Lục Lang, tuy đó chỉ là ngoài ý muốn nhưng phản bội tức là phản bội, điều đó là sự thật không thể chối cãi.
- Nói đi! Tìm tôi có việc gì?
'Thưa phu nhân, Doãn gia..'
- Anh ta thế nào...cũng không liên quan đến tôi! Sau này, những chuyện gì liên quan đến Doãn Lục Lang đều không liên quan đến tôi.
'Phu nhân!'
- Cơm anh đang ăn, áo anh đang mặc là của Doãn Duyệt...theo tôi được biết thì anh ấy chưa từng bạc đãi anh, vậy thì vì lý do gì mà khiến cho anh phải phản bội anh ấy vậy?"
Sát Thần chỉ biết cúi mặt nhìn mũi giày, làm sao có thể giải thích được đây...anh phản bội Doãn Lục Lang đó là sự thật không thể chối cãi.
'Phu nhân!'
Liễu Hiên bỏ qua cảm xúc của Sát Thần, cô đứng lên định trở về phòng...
'Phu nhân, người thật sự không muốn để tâm đến Doãn gia sao?'
Liễu Hiên cười nhạt "Phải! Tôi thấy được Doãn Lục Lang không còn gì đáng phải bận tâm cả...tiền tài, danh vọng đều có, sau này đừng nhắc tên anh ấy trước mặt tôi nữa. Tôi không muốn nghe thấy người mang tên Doãn Lục Lang nữa!"
Lần này thì Liễu Hiên dứt khoát rời đi!
Sát Thần nhìn theo và ôn tồn lên tiếng "phu nhân có thể ghét tôi, nhưng chẳng lẽ phu nhân cũng bỏ mặc cả Doãn gia?"
- Tôi nhắc lại một lần nữa "sau này chuyện của Doãn Lục Lang không liên quan đến tôi!"
Lòng Liễu Hiên vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc Doãn Lục Lang cùng với công ty riêng của anh ta còn lớn hơn cả Doãn thị, cô nghĩ đến trước đây không phải anh ấy lâm vào đường cùng và lúc đó cô phải chạy đến quỳ dưới chân Doãn Duyệt để xin Doãn Duyệt cứu anh ta cùng Doãn thị...tại sao mới đó anh đã có một chỗ ngồi rộng rãi tầm quốc tế như hiện nay...vậy việc Doãn thị lâm vào nguy cơ phá sản là thế nào? Có ai giải thích dùm cô không?
Liễu Hiên đóng kín cửa phòng, không muốn gặp ai...cô đau lòng vì cô nghĩ có lẽ là cô đã bị Doãn Lục Lang lừa dối.
Cốc...cốc...cốc...
Liễu Hiên lau vội nước mắt, xuống giường bước ra mở cửa, thấy Doãn Duyệt uể oải bước vào phòng, cô chợt nhíu mày "Duyệt, anh không được khỏe sao?"
"Ừm, anh hơi đau đầu!"
Doãn Duyệt nằm lăn ra giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
- Anh sao vậy?
Doãn Duyệt kéo Liễu Hiên nằm xuống bên cạnh mình, anh dịu dàng hỏi cô "Tiểu Hiên, em đang buồn chuyện gì?"
- Không, không có buồn gì đâu ạ!
"Anh thấy em chưa từng xem anh là chồng của em".
- Sao...sao vậy ạ?
"Vì em chưa bao giờ thật lòng với anh, cũng như hiện tại...rõ ràng em đang không vui nhưng lại không hề chia sẻ với anh".
- Em xin lỗi anh, Duyệt...em không có ý đó đâu anh.
"Vậy nói cho anh biết, em đang buồn chuyện gì?"
Liễu Hiên trầm tư một lúc rồi khẽ hỏi "anh biết gì về tập đoàn Ngự Long không?"
"Biết, sao vậy?"
Thế anh biết chủ tịch của Ngự Long là ai không?
Doãn Duyệt trầm buồn "hoá ra em đã biết gì rồi sao?"
Nước mắt Liễu Hiên chợt lăn dài "Duyệt!"
Doãn Duyệt ôm chặt Liễu Hiên vào lòng "em buồn thì khóc đi, khóc ra rồi sẽ thấy dễ chịu hơn".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT