"Tiểu Hiên Hiên, em đang làm gì vậy?"

- Lục Lang, đây là con dấu của người thừa kế đời tiếp theo, em muốn giao lại cho anh.

"Tiểu Hiên Hiên!"

- Lục Lang, cầm lấy đi anh! Trên đó khắc tên của anh.

Doãn Lục Lang cầm lấy nhưng trong lòng nghe nặng trĩu.

- Lục Lang...

Doãn Lục Lang thở dài, anh đã từng nhìn thấy bản di chúc của ba mình để lại, trong ngày tang lễ của cụ Thẩm anh đã vô tình nhìn thấy, nhưng anh đã đốt nó đi "nội dung bản di chúc đã ghi rất rõ ràng...hôn phu của Liễu Hiên chính là Doãn Lục Lang và còn cả việc người thừa kế đời tiếp theo của Doãn gia cũng đã chỉ đích danh chính là mình, từ sớm ba đã sắp đặt cho mình và Tiểu Hiên Hiên, thế nhưng mọi chuyện đều đã rối tung cả lên chỉ vì mình bị mất đi ký ức trong vụ tai nạn đó, bị bọn khốn kia thay trắng đổi đen".

Liễu Hiên nhìn thấy Doãn Lục Lang đang u buồn, cô dịu dàng lên tiếng hỏi "anh đang buồn chuyện gì vậy Lục Lang?"

"Tiểu Hiên Hiên, em đã quyết định sẽ cùng Doãn Duyệt đi hết quãng đường còn lại đúng không?"

Liễu Hiên nhíu mày "em...chuyện này..."

Liễu Hiên liền rụt tay về "Ừm...muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đã, sáng sớm mai còn phải trở về Thủ Đô!"

"Được, em ngủ ngon"

Doãn Lục Lang cúi xuống hôn lên trán Liễu Hiên rồi bế cô về phòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường và kéo chăn đắp lên người giúp cô, dịu dàng và nâng niu như bảo bối "ngủ đi em".

Doãn Lục Lang vừa rời đi, Liễu Hiên liền bật khóc "tại sao vậy chứ? Mình nên làm gì bây giờ?"

………

Sáng sớm tinh mơ, sương mai còn đọng lại trên những lộc non đang hé mở, những chú bướm nhỏ vờn bay.

Liễu Hiên ngồi nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của vùng nông thôn nghèo qua ô kính xe.

Suốt cả chặng đường dài, Doãn Lục Lang không nghe Liễu Hiên lên tiếng nói bất kỳ một câu nào, chỉ thấy cô ngồi buồn bã nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Anh biết là cô đang rất buồn, có lẽ là vì câu hỏi tối qua..."có lẽ là giữa anh và Doãn Duyệt sẽ rất khó để cô phải chọn lựa!"

Liễu Hiên đúng là rất nặng lòng "nói gì đi nữa thì Doãn Duyệt cũng là người chồng hợp pháp của cô, cô còn nghĩ gì nữa mà không thể tiếp nhận tình cảm của anh...thế nhưng, còn Lục Lang thì phải tính thế nào đây? Bao nhiêu lần muốn quên đi Lục Lang mà có làm được đâu! Cả hai đều rất yêu thương cô, cô cũng không muốn một trong hai người họ phải vì cô mà đau khổ".

...----------------...

Tại bệnh viện tư nhân nhà họ Bàng!

Bàng Ngọc Quý tự thay băng cho vết thương của mình.

Cốc...cốc...

'Vào đi!'

Doãn Lục Lang chậm rãi bước vào "để tôi giúp cậu!"

'Không cần!'

"Cậu làm mặt lạnh với tôi làm gì chứ?"

'Mạng của cậu cũng lớn thật đấy Lục Lang!'

"Quá khen rồi Bàng thiếu gia"

Doãn Lục Lang khẽ hỏi "Doãn Duyệt thế nào rồi?"

'Sao nào? Doãn đại gia đang quan tâm đến tình địch đó sao?'

Doãn Lục Lang đanh mặt "cút..."

Bàng Ngọc Quý muốn trêu chọc Doãn Lục Lang thêm một lúc "tôi thấy Tiểu Hiên và Doãn Duyệt rất xứng đôi vừa lứa đó nha!"

"Xứng cái gì chứ? Tôi chẳng thấy xứng chỗ nào!"

'Chứng tỏ là Doãn Lục Lang cậu đang ghen tỵ với uyên ương, Doãn Duyệt người ta vừa cao to phong độ, đẹp trai ngời ngời, thần thái thì khỏi phải bàn cãi'.

"Bàng Ngọc Quý...cậu còn dám nói nữa thì đừng có trách tôi nhẫn tâm".

'Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Rõ ràng Doãn Duyệt đẹp trai hơn cậu mà Lục Lang'.

Doãn Lục Lang gầm lên "Bàng Ngọc Quý!"

'Đùa với cậu thôi, cậu định giải quyết chuyện này thế nào?'

Doãn Lục Lang thở dài "tôi rất đau đầu đây, có rất nhiều việc cần phải giải quyết, chuyện tình cảm lại là thứ phiền phức nhất, lại còn chuyện người thừa kế".

'Đúng vậy, bao nhiêu năm qua cậu cũng chỉ là một chủ tịch tạm thời!'

Doãn Lục Lang khẽ ừ "đúng là một chủ tịch tạm thời của tập đoàn!"

/ Không xong rồi Doãn gia!

Thấy thuộc hạ có vẻ như vô cùng lo lắng, Doãn Lục Lang ôn tồn lên tiếng hỏi "xảy ra chuyện gì?"

/ Doãn gia! Ông cụ Doãn phát thông báo "ngày kia sẽ mở cuộc họp báo, nói về bản di chúc và người thừa kế đời tiếp theo của họ Doãn".

Doãn Lục Lang cong môi cười "có cả di chúc cơ à? Ta cũng muốn xem bọn sâu mọt đó đang muốn diễn vở kịch gì đây!"

Bàng Ngọc Quý khẽ nhíu mày "cậu dự định sẽ làm gì đây?"

Doãn Lục Lang lắc đầu "tôi sẽ không làm gì cả, chỉ ngồi xem kịch mà thôi!"

'Cậu không thấy lo lắng gì sao?'

"Có gì phải lo lắng chứ! Việc gì đến thì ắc sẽ đến".

...----------------...

Ngày tuyên bố người thừa kế đời tiếp theo của họ Doãn!

Người người ăn mặc tươm tất đến dự buổi họp, ai cũng nô nức và lòng đầy tò mò vì không biết người ngồi vào ghế thừa kế là ai.

Giữa hội trường lớn và đầy sự sang trọng, ai cũng nghiêm túc ngồi đợi.

Ông cụ Doãn được thuộc hạ dìu vào hội trường và ngồi xuống ghế chính, cuộc họp hôm nay là do ông đề ra...và ông cũng chính là người chủ trì cuộc họp.

Mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu một người...đó là Doãn Lục Lang.

Ai cũng nóng lòng.

Doãn Đình Vân cười lạnh "xem ra thì có lẽ là Doãn Lục Lang sẽ không đến đâu nhỉ!"

Rầm...

Ông cụ Doãn tức giận đập bàn "thật là không ra thể thống gì".

// Đến rồi kìa...

Doãn Lục Lang ngồi trên chiếc xe lăn để mặc cho thuộc hạ đẩy vào, mắt nhìn một vòng hội trường mà lòng không khỏi bất ngờ "đúng là chuẩn bị quá chu đáo rồi!"

Doãn Đình Vân giật giật mi mắt "tên khốn Doãn Lục Lang này, hôm trước còn đánh nhau với mình đến sứt đầu mẻ trán...hôm nay lại ngồi xe lăn, đúng là xảo quyệt".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play