Ầm...

- Các người là ai? Sao lại đưa tôi đến đây?

Mảnh vải đen che mắt Liễu Hiên được tháo xuống.

'Người vợ cũ à, quên anh rồi sao?'

Liễu Hiên há hốc mồm vì trước mặt cô là tên cặn bã Doãn Chí Hiên.

- Đừng qua đây, tránh xa tôi ra!

Doãn Chí Hiên phì cười "vợ à, em cố tránh né anh thì có ích gì?"

- Doãn Chí Hiên, anh có biết xấu hổ không vậy?

Doãn Chí Hiên ngồi vào ghế chễm chệ!

'Sao nào, cô vợ cũ của anh? Ý kiến gì à?'

Liễu Hiên ghét bỏ nhìn Doãn Chí Hiên "anh đừng khiến cho tôi buồn nôn nữa, tôi xin anh đó!"

Doãn Chí Hiên đứng lên đi đến trước mặt Liễu Hiên..."cô nhanh giao con dấu ra, tôi sẽ chừa cho cô một con đường sống".

- Doãn Chí Hiên, anh đừng mơ!

'Vậy thì đừng trách tôi nhẫn tâm'

Liễu Hiên lạnh lùng liếc nhìn Doãn Chí Hiên nhưng không lên tiếng.

Giây phút lắng đọng, cả hai đều không lên tiếng, Liễu Hiên nghe có tiếng sóng vỗ.

- Mình đang trên thuyền sao?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Liễu Hiên mà Doãn Chí Hiên sắp không kiềm chế được. Nhưng việc quan trọng trước mắt là phải lấy được con dấu trên người Liễu Hiên.

Doãn Chí Hiên đau đầu, vì Liễu Hiên là một người cứng không chịu, mềm không ưa.

- Tên cặn bã nhà anh, nhanh thả tôi ra!

'Thả? Cô uống nhầm thuốc ngủ à?'

…………

Lúc bấy giờ, trên phố có hai người đàn ông đang điên cuồng tìm kiếm Liễu Hiên.

Tiếng pháo giao thừa ghềnh vang khắp đất trời, mọi người đều kéo nhau đi về phía quảng trường.

Doãn Lục Lang đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, anh như thể muốn lật tung cả quảng trường để tìm người.

'Doãn Lục Lang'

Nghe có người gọi tên mình, Doãn Lục Lang quay đầu lại nhìn, thấy Bàng Ngọc Quý mang theo sắc mặt lo âu đi về phía mình.

"Có chuyện gì?"

'Doãn Lục Lang, cậu không nghe lời khuyên của một bác sĩ như tôi à?'

Doãn Lục Lang nhíu mày "cậu..."

'Tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần rồi, cậu không được đi lại nhiều...nếu không thì đôi chân này của cậu sẽ tàn phế cả đời'.

Doãn Lục Lang đúng là cảm giác được đôi chân của mình đang tê rần, rất nhanh sau đó thì cả người anh lảo đảo.

Phịch...

Doãn Lục Lang ngất đi sau khi ngã!

'Lục Lang, cậu sao rồi?'

Bàng Ngọc Quý khom xuống cõng Doãn Lục Lang...

'Tên ngốc Doãn Lục Lang cậu ăn gì mà nặng như quả núi vậy không biết!'

Vừa cõng người vừa chửi lầm bầm không ngừng nghỉ.

………

Doãn Duyệt đang điên cuồng lên vì đã mấy giờ trôi qua nhưng vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Liễu Hiên đâu, lòng anh đang rối rắm, đôi chân của anh không để sót bất cứ một đường phố nào.

Reng...

Doãn Duyệt vội vã lấy điện thoại ra nghe, hy vọng sẽ có tin tốt của Liễu Hiên!

"Sao rồi?"

'Ông chủ! Chúng tôi đã tra ra được, bà chủ bị đưa lên tàu đánh cá'.

Doãn Duyệt tắt máy và chạy ra biển! Anh quan sát một lượt rồi nhảy xuống chiếc thuyền câu và đuổi theo ra khơi, thấy phía trước có chiếc tàu đánh cá đang neo, Doãn Duyệt tấp vào và leo lên, nhưng rất tiếc...anh tìm đến nơi thì không thấy Liễu Hiên đâu nữa!

Thấy Doãn Chí Hiên bị thương nặng nằm trên sàn, Doãn Duyệt bước đến túm lấy cổ áo Doãn Chí Hiên "nói...Hiên Hiên đâu?"

Doãn Chí Hiên sợ hãi, miệng khẽ thốt lên "là....là Doãn Lục Lang...hắn chưa chết, hắn đã trở về, hắn sẽ giành lấy mọi thứ!"

"Hiên Hiên đâu?"

'Doãn Lục Lang đã đưa cô ấy đi!'

Nhìn dáng vẻ sợ sệt của Doãn Chí Hiên, Doãn Duyệt chán ghét ném Doãn Chí Hiên nằm sõng soài trên mặt sàn..."tên vô dụng"

Doãn Duyệt quay bước rời khỏi du thuyền...

"Doãn Lục Lang đã đưa Hiên Hiên rời khỏi đây, vậy là Hiên Hiên xem như được an toàn".

Tuy rằng biết Liễu Hiên đã được an toàn, nhưng lòng Doãn Duyệt vẫn rất nôn nóng. Anh cho người tiếp tục tìm kiếm Liễu Hiên khắp nơi, chưa nhìn thấy mặt Liễu Hiên, anh chưa thể yên tâm.

...----------------...

'Tiểu Hiên, em tỉnh rồi à?'

Liễu Hiên gật đầu!

'Thấy trong người thế nào rồi em?'

- Dạ em ổn.

- Bác sĩ Bàng, là anh đã cứu em đúng không?

Bàng Ngọc Quý thở dài "Nếu như người cứu em là anh thì đâu có chuyện gì để nói tiếp".

Liễu Hiên ngạc nhiên "ý anh là sao ạ?"

'Là tên ngốc Doãn Lục Lang cứu em về!'

Liễu Hiên đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Doãn Lục Lang đâu, cô khẽ hỏi Bàng Ngọc Quý "vậy...Lục Lang đâu rồi anh?"

'Em đi theo anh sẽ rõ'

Liễu Hiên lặng lẽ theo sau Bàng Ngọc Quý, trong lòng cô có chút hồi hộp.

Bàng Ngọc Quý dẫn Liễu Hiên đi xuống tầng hầm, xung quanh toàn dụng cụ y tế, máy móc thiết bị chữa bệnh. Đi thêm một đoạn đường dài thì đến căn phòng bí mật, bên trong có một bệnh nhân...trên người ghim đầy kim tiêm chằng chịt.

Liễu Hiên khẽ nhíu mày!

- Lục Lang, là Lục Lang...

Liễu Hiên chạy đến bên giường ôm chầm Doãn Lục Lang và khóc sướt mướt...

- Lục Lang! Sao lại ra thế này?

Bàng Ngọc Quý cũng không biết nên bắt đầu từ đâu...

- Bác sĩ Bàng, rõ ràng em gặp Lục Lang trên phố, anh ấy vẫn khỏe mạnh bình thường mà.

'Ừm, đôi chân của cậu ta đã qua hơn chục lần phẫu thuật, cuối cùng cũng thành công, nhưng vẫn còn rất yếu, cậu ta không được phép đi lại nhiều trong vòng một năm. Vậy mà hôm trước cậu ta đã liều lĩnh chạy khắp nơi trên phố tìm em...còn đến chỗ Doãn Chí Hiên cứu em trở về!'

- Thế đôi chân anh ấy...

Bàng Ngọc Quý xoa nhẹ vùng trán "không biết nữa, vẫn đang theo dõi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play