"Đưa ả vào phòng"

Dạ...bà chủ!

Hai người giúp việc của Liễu gia bước đến dìu Liễu Hiên đi và sau đó ném cô ngã sõng soài giữa một gian phòng âm u, tăm tối không chút ánh sáng.

Liễu Hiên vô cùng khó chịu, cô ôm lấy bờ vai của mình "Lục Lang..."

Chút lý trí còn sót lại "các người dám giở trò...

Két...

Cánh cửa kia chợt mở rộng ra...một bóng người cao lớn xuất hiện...Liễu Hiên mơ hồ nhìn về bóng dáng ấy!

- Lục Lang...có phải là anh không?

Cộp...cộp...

Tiếng bước chân càng lúc càng gần...Cuối cùng thì dừng lại trước mặt cô.

Doãn Chí Hiên ngồi xuống..."vợ à...em vừa mới gọi tên ai?"

- Là anh sao Doãn Chí Hiên? Anh là loại cầm thú và cả bọn người Khốn kiếp ngoài kia. Các người đều là cầm thú!

"Vợ à...em thấy thế nào rồi?"

- Vợ? Ai là vợ anh? Đàn ông trên đời này có chết hết thì tôi cũng không thèm làm vợ của anh đâu Doãn Chí Hiên.

"Em thử lập lại xem?"

Liễu Hiên khóc ròng vì thuốc đã thấm...cả người như côn trùng đốt, toàn thân cạn kiệt sức lực, mồ hôi nhuể nhại.."Lục Lang, em muốn..."

Doãn Chí Hiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt dưới chân mình!

Rẹt...

- Lục Lang!

"Đến giờ này mà cô vẫn còn gọi tên hắn?"

Doãn Chí Hiên đè lên người cô "Tiểu Hiên..."

Lúc bấy giờ Liễu Hiên dần mất đi lý trí, chỉ còn lại trong cô là sự khao khát đến cháy bỏng, cô chủ động hôn lên môi Doãn Chí Hiên, động tác vừa vụn về vừa vội vã, tiếp đến là cởi áo Doãn Chí Hiên ra "em muốn...em rất muốn!"

Liễu Hiên lại tiếp tục hôn lên môi Doãn Chí Hiên...cô cứ như mãnh hổ đang thèm khát con mồi.

Không gian như lắng động...Doãn Chí Hiên nhìn cô say đắm, bản thân không khỏi nhíu mày...đây là lần đầu tiên mình nhìn kỹ cô ấy, cô ấy thật sự rất đẹp "Tiểu Hiên, anh nhất định phải có được em...sẽ không bất kỳ một ai được phép cướp em từ trong tay anh".

Lý trí không còn, giờ phút này Liễu Hiên đã không còn nghe thấy gì, cô chỉ có khao khát và khao khát...cô đưa tay lên cởi thắt lưng Doãn Lục Lang ra...

"Tiểu Hiên!"

Rầm....

Phịch...

"Ai?"

Phịch...

Doãn Chí Hiên bị đánh nằm sấp xuống sàn nhà...cố gắng gượng dậy từ mặt đất..."mày là ai?"

Nhưng người đó không lên tiếng, chỉ khom xuống bế Liễu Hiên rồi tiêu sái rời đi.

"Khốn kiếp, mày là ai...sao dám cướp người phụ nữ của tao?"

Bóng tối của căn phòng không đủ để soi sáng diện mạo của một người!

Rầm...

Doãn Chí Hiên đã gượng dậy được sau tiếng đóng cửa và cố gắng để đuổi theo...

…………

- Lục Lang...

Liễu Hiên đưa tay ra sờ soạn lung tung vòm ngực của người đàn ông đang bế mình.

"Em đúng là con hồ ly nhỏ, đôi tay không chịu an phận của em sẽ khiến anh không thể kiềm chế được nữa rồi!"

Ào...ào...

- Lục Lang..."em muốn..."

Doãn Lục Lang mỉm cười rồi đặt Liễu Hiên vào bồn tắm...anh tắm gội cẩn thận giúp cô, nơi nào bị tên Doãn Chí Hiên kia chạm vào thì anh cọ rửa một cách sạch sẽ nhất có thể.

- Lục Lang...

"Bé hồ ly của anh...đợi một lúc nữa anh sẽ giúp em giải quyết vấn đề, nhưng trước đó thì em phải an phận một chút, để anh cọ rửa sạch sẽ những nơi từng bị chó gặm...ngoan ngoãn cho anh".

Liễu Hiên làm gì nghe thấy, cô bá cổ Doãn Lục Lang rồi kéo anh xuống..."Lục Lang..."

"Tiểu hồ ly, em đang mê hoặc anh sao?"

Nhìn cô lúc này cứ như pho tượng được nghệ nhân khéo léo nhất dân gian tạc thành, trước mắt anh là một pho tượng sống đẹp hoàn mĩ đến mức không thể hoàn mĩ hơn được nữa! Anh chợt siết chặt tay "Doãn Chí Hiên, mày dám có ý đồ xấu xa với Tiểu Hiên Hiên, rồi đây mày sẽ không bao giờ được yên ổn!"

- Lục Lang...

Doãn Lục Lang cong môi cười..."kể cả những lúc thần trí mơ hồ không tỉnh táo như thế này mà em vẫn gọi tên anh sao? Tiểu Hiên Hiên của anh thật sự rất ngoan nha!"

Anh bế cô ra giường ngủ và đặt cô nằm lên chiếc khăn tắm "bé yêu, để anh lau khô người cho em trước đã, kẻo lại bị cảm lạnh!"

Nhưng cô nào chịu yên phận một giây, vì trong cô đang khao khát được ân ái. Cô này đây cô rất táo bạo! Cô ôm chặt lấy cổ anh rồi hôn tới tấp vào đôi môi của anh...

"Tiểu Hiên Hiên..."

Doãn Lục Lang vùng dậy khỏi cái ôm thật chặt của cô. Anh bước xuống giường lấy máy sấy và giúp cô sấy tóc "Tiểu Hiên Hiên, em có biết không...lần tai nạn này anh đã may mắn như lại tất cả...nếu không thì anh đã mãi mãi quên mất đi người vợ bé nhỏ Tiểu Hiên Hiên, xem như trong cái gũi lại xuất hiện cái may!"

"Tiểu Hiên Hiên của anh, sau này anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại cho em. Anh đã bỏ quên em ngần ấy năm, em đã bị bọn người não ngắn trong Liễu gia kia ức hiếp ngần ấy năm, yên tâm đi bảo bối...anh sẽ lột da róc xương từng kẻ một, kẻ nào từng gây tổn thương cho em, anh đều sẽ không bao giờ để kẻ đó được yên".

Doãn Lục Lang đưa tay sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc này đã ngân ngấn nước ngập tròng mắt "em không chịu nổi rồi sao?"

Anh cúi xuống liếm nhẹ trái tai cô.

Ư...m...

Nếu vợ nhỏ của anh không chịu nổi nữa thì chúng ta bắt đầu vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play