Cậu chủ, không phải cậu đi công tác một tuần sao? Sao cậu về sớm vậy?
"Hiên Hiên đâu?"
Dạ, cô chủ đã đến thành phố G vào sáng sớm hôm qua rồi cậu chủ!
Doãn Lục Lang khẽ ừ rồi quay lưng trở ra cổng, anh không muốn nói nhiều nhưng anh rất để tâm đến cô.
...----------------...
Hai giờ sau tại thành phố G!
Doãn Lục Lang đỗ xe ven đường, đứng tựa vào xe rất lâu. Nơi này là lối vào ký túc xá sinh viên nữ, anh rất kiên trì đứng đợi...đối với anh thì thời gian vô cùng quý báu, nhưng anh không bao giờ tiếc thời gian dành cho cô. Dù có bỏ cả cuộc đời này để chờ đợi cô thì anh cũng không nản lòng.
Liễu Hiên cùng Lâm An An đi mua sắm trở về, cả hai cùng nhảy nhót...nói nói cười cười.
Nói tiếng là đi mua sắm nhưng thực chất thì Lâm An An chỉ đi theo Liễu Hiên cho vui và giúp cô xách đồ.
"Hiên Hiên!"
Nghe tiếng gọi trầm ấm quen thuộc, Liễu Hiên quay đầu lại.
- Lục Lang!
Lâm An An cười cợt, trêu ghẹo Liễu Hiên "haiz, người ta có crush đến tìm...giờ mình hết giá trị lợi dụng rồi thì phải!"
Mặt mày Liễu Hiên xám xịt! "c...crush sao?"
Doãn Lục Lang bước đến bên cạnh Liễu Hiên, anh xin lỗi vì đã về muộn...không kịp đưa em đến trường.
Liễu Hiên ngỡ ngàng "anh ấy vậy mà lại nói lời xin lỗi mình sao?"
Nhìn quần áo trên người Doãn Lục Lang vừa nhăn nhúm vừa xộc xệch, lòng Liễu Hiên chợt đau nhói "anh ấy bận đến mức không có thời gian để ý đến bản thân, vậy mà vẫn nghĩ đến mình".
"Hiên Hiên, lên xe đi em"
- Dạ!
"Em muốn ăn gì?"
- Lẩu cay được không ạ?
Doãn Lục Lang cong môi cười "Hiên Hiên của anh muốn ăn gì cũng được!"
- Ai, ai là của anh chứ?
Vậy em là của ai?
- Em không là của ai cả!
Anh cũng cảnh báo trước với em...em chỉ là của Doãn Lục Lang mà thôi! Kẻ nào dám đến gần em thì anh sẽ bóp chết "đến một tên anh bóp chết một tên, đến hai tên anh bóp cả hai".
Liễu Hiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Doãn Lục Lang thì chợt rùn mình, anh ấy "thật, thật đáng sợ!"
Nhìn nét mặt Liễu Hiên căng thẳng, anh cười cười nhưng không nói gì.
Một lúc sau, anh tắp xe vào trước cổng nhà hàng sang trọng...anh xuống xe vòng qua mở cửa cho cô bước xuống!
"Hiên Hiên đứng đợi anh một lúc, anh tìm chỗ đỗ xe rồi quay trở lại ngay".
- Dạ!
…………
Liễu Hiên đứng nhìn về phía xa xôi, mắt nhìn vô định không có mục tiêu.
Bỗng dưng một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tầm mắt Liễu Hiên, cô chợt thở dài "đã đến tận đây mà vẫn còn gặp trà xanh, mùi nồng đến phát nôn!"
Trầm Bích thấy Liễu Hiên đứng một mình thì yểu điệu bước đến trước mặt cô, dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn cô "ả trộm cắp định đến nơi sang trọng để trộm à?"
Liễu Hiên nhíu mày "Cô đừng ngậm máu phun người, tôi không có trộm cắp!"
Cô đừng ngụy biện, rõ ràng cô chính là trộm. Loại nghèo hèn như cô "không trộm cũng cắp, đến nơi này ăn...có tiền trả không vậy?"
Liễu Hiên giơ tay lên tát thẳng vào mặt Trầm Bích, nhưng tay cô bị một bàn tay to chộp lấy và tát vào mặt cô.
Liễu Hiên sững sờ ôm mặt "Doãn Chí Hiên!"
Sao cô dám dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào Tiểu Bích, ai cho cô được phép đụng vào Tiểu Bích? Đúng là loại trộm cắp, vô giáo dục...
- Tôi không có trộm cắp!
Cô không trộm?
- Phải! Hiên Hiên việc gì phải đi trộm?
Doãn Chí Hiên nheo mắt "hoá ra là ả trộm cắp này được ông chú bao nuôi à?"
"Cậu nên cân nhắc lời nói của mình!"
Ông chú à! Không ngờ ông chú lại có hứng thú với loại phụ nữ không đáng một xu này.
Doãn Lục Lang không muốn nói gì thêm với loại người não phẳng như Doãn Chí Hiên, anh nắm tay thành nắm đấm...
Bốc...
Doãn Chí Hiên Loạng choạng mất thăng bằng vì cú đấm vừa rồi Doãn Lục Lang tặng cho.
Ông chú...
"Cút..."
Ông chú!
"Điếc à?"
Doãn Chí Hiên dù rất ức chế nhưng vẫn cố nhịn...đợi đến khi được lên làm người thừa kế thì người đầu tiên thân bại danh liệt chính là tên khốn Doãn Lục Lang!
Doãn Chí Hiên ôm lấy vòng eo thon của Trầm Bích "Tiểu Bích, chúng ta đi thôi em".
Nhưng..."Chí Hiên, anh sợ bọn họ sao?"
Doãn Chí Hiên siết chặt tay "Bích Bích, kể từ khi nào em lại xem thường anh đến như vậy chứ?"
"Chí Hiên, em xin lỗi...em không cố ý!"
Trầm Bích không dám nói gì thêm, cô yên lặng đi bên cạnh Doãn Chí Hiên!
Vừa rồi là do anh không kiềm chế được cảm xúc, em buồn anh lắm đúng không?
Dạ không ạ! Em hiểu mà...
"Bích Bích, em rất hiểu chuyện. Quyết định yêu em, anh không hề thấy sai lầm!"
Cả hai cùng đi về phía đỗ xe, lòng Doãn Chí Hiên lại thấy rất khó chịu, giống như bị tảng đá nghìn cân đè ngang ngực..."Doãn Lục Lang, Liễu Hiên...hai người sẽ không được toại nguyện đâu!"
Nhắc đến Liễu Hiên thì Doãn Chí Hiên mới chợt nhớ ra "thôi chết, không được để bọn họ ở bên nhau...bằng mọi giá phải giành lấy Liễu Hiên, nếu không thì mình không thể lên làm người thừa kế!"
Nhưng trước tiên phải sắp xếp cho Tiểu Bích, với tính cách của Liễu Hiên thì cô sẽ không bao giờ trở về Doãn gia, nếu như Tiểu Bích cứ lượn lờ bên cạnh mình. Đợi sau khi mình chính thức lên làm người thừa kế thì hẳn tính.
"Chí Hiên, anh sao vậy?"
Bích Bích, tạm thời em ra nước ngoài học thêm hai năm đi em, đợi anh sắp xếp xong chuyện ở đây, anh sẽ đón em về...
"Chí Hiên!"
Nghe lời anh!
"Được, em sẽ đi!"
"Chí Hiên, anh đừng phụ em nhé anh. Em đã vì anh mà đánh mất gần hết xuân xanh của người con gái, giờ em đã 24 tuổi. Đợi anh thêm hai năm nữa, em sẽ thật sự mất hết thanh xuân tươi đẹp của người con gái!"
Cảm ơn em Tiểu Bích, anh sẽ không bao giờ quên những gì em đã làm cho anh, hy sinh cho anh...dẫu em có già hơn nữa thì anh vẫn cứ yêu em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT