*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rạng sáng, trong khoa cấp cứu của bệnh viện, bệnh nhân không hề ít hơn ban ngày là bao, có thể hình dung như một nồi cháo hỗn độn. Thời Độ lần đầu tiên dẫn người tới bệnh viện xem bệnh, nhà cậu có bác sĩ tư nhân, nếu như không được thì cũng có thể đến bệnh viện tư. Tiểu thiếu gia chưa từng gặp qua khung cảnh này, muốn xem bệnh lại còn phải xếp hàng lấy số.
Ngu Chiếu Hàn được cậu đặt ở ghế bên ngồi chờ, nhìn em trai còn ít hơn anh hai tuổi đang dựa theo hướng dẫn cấp cứu làm từng bước một, lúc về còn mua cho anh một chai nước cùng một hộp bánh quy sô cô la. Anh bỗng nhiên nhận ra, Thời Độ cũng không hề không trưởng thành như anh tưởng tượng.
Cuối cùng, bác sĩ phán rnawgf vết thương của Ngu Chiếu Hàn là vết thương ngoài da, sau khi chườm lạnh thì bôi thuốc là được. Hai người đi lấy thuốc, bắt xe trở lại căn cứ, trời cũng đã sáng rõ.
Thời Độ cõng Ngu Chiếu Hàn lên tầng, trùng hợp lại gặp được Giang Địch đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy cảnh tượng xấu hổ này như đã từng diễn ra.
Ít ra lần này không phải là ôm gấu túi.
Giang Địch: “.”
Thời Độ giải thích: “Chân đội trưởng bị thương.”
Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu. Lần này là thật sự, bọn họ không có lừa Tiểu Giang, đầu gối anh vẫn bị băng bó chính là chứng cứ.
Giang Địch hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Thời Độ nói: “Bác sĩ nói vấn đề không lớn, tĩnh dưỡng mấy ngày là được.”
Giang Địch gật đầu: “Được.”
Sau khi chuyện chân của Ngu Chiếu Hàn bị thương truyền khắp căn cứ, lão Đàm lại ồn ào muốn lắp thang máy ở biệt thự. Giang Địch muốn đảm nhận công việc cõng đội trưởng lên, xuống cầu thang nhưng Tề Hiến nói không cần, anh đã mua xe lăn cho đội trưởng rồi. Vì vậy, Giang Địch liền bê cả xe lăn lẫn đội trưởng lên, xuống tầng. Phô Mai vừa ở bên cạnh giúp đỡ vừa không ngừng hỏi đội trưởng có đau hay không.
Ngu Chiếu Hàn trả lời cậu: “Chút đau này, bình thường.”
Phô Mai “A, vậy tại sao đội trưởng lại bị thương vậy?”
Ngu Chiếu Hàn đương nhiên sẽ không nói là do bản thân mình tay chân vụng về nên mới bị thương đầu gối, anh đã thông đồng với Thời Độ rồi, là do anh chơi bóng cùng Thời Độ nên mới vô ý bị thương đầu gối.
Thời Độ còn phối hợp mà khen một câu: “Đội trưởng chơi bóng rổ cũng siêu lợi hại, em hổ thẹn không bằng.”
Phô Mai: “Oa!”
Mỗi lần Ngu Chiếu Hàn ngồi trên xe lăn được đẩy tới đẩy lui thì đều nghi ngờ không biết hình tượng của mình là đế vương hay là một đứa ngốc nữa. Sau đó lúc Thời Độ giúp anh bôi thuốc đã thành thật nói với anh: “Là đứa ngốc.”
Ngu Chiếu Hàn không vui nhăn mày lại: “Em không thể nói dễ nghe hơn chút sao.”
“Có thể chứ.” Thời Độ cười nói, “Dù Cá Cá có ngốc thì cũng là một con cá ngốc xinh đpẹ.”
Ngu Chiếu Hàn vẫn không thể vui vẻ được, cúi đầu nhìn vết thương của mình rồi thở dài, “Anh có thể khá hơn trước sinh nhật không? Anh thích ăn sinh nhật lắm.”
Thời Độ sợ bôi thuốc khiến Ngu Chiếu Hàn đau, nói chuyện để dời sự chú ý của anh: “Vì sao lại thích?”
Ngu Chiếu Hàn nở một nụ cười nhạt: “Bởi vì hôm ăn sinh nhật có thể quang minh chính đại ăn bánh sinh nhật trước mặt đám người Phô Mai. Dù anh có từ chối thì nhất định bọn họ cũng sẽ khuyên anh ăn.”
Đây là cơ hội một năm chỉ có mấy lần thôi.
Thời Độ im lặng nhìn anh mấy giây, khóe miệng giương lên: “Sẽ khá lên.”
Đầu gối của Ngu Chiếu Hàn hai ngày sau đã hết sưng nhưng vẫn không thể đi lại một cách ưu nhã được. Đi khập khiễng thì thật xấu, anh chỉ có thể ở lại căn cứ, từ bỏ kế hoạch bắt lấy Tiểu Shine thôi.
Weibo chính thức của R. H cũng đã công bố hoạt động mừng sinh nhật Shine. Phô Mai cầu xin đã có tác dụng, phía ban tổ chức đã đại phát từ bi mà không cấm việc đeo khẩu trang cùng đội mũ để ghi hình.
Sau khi biết được cái giá để có được mô hình của Shine là xã chết, bình luộn dưới weibo đều là dạng này:
【 Tui rất thích Shine, nhưng mà tui càng muốn sống trong xã hội này. Xin lỗi vợ yêu, tha thứ cho anh 】
【 Có phải bên tổ chức cảm thấy bản thân mình rất hài hước không? Nếu không bị tắc máu não mười năm thì không thể nghĩ ra được hoạt động “Thú vị” như vậy được 】
【 Các người vốn dĩ có thể trực tiếp lấy mạng tui, lại còn nguyện ý đưa cho tui một mô hình, cảm ơn, thật sự có tâm
】
Năm phút sau, phái weibo chính thức của R. H lại bổ sung thêm một bài:
【 Quên nói cho mọi người, Shine bản Q có hình dạng như vậy [ hình ảnh ]】
Lúc này dưới weibo, phong cách của khu bình luật thay đổi lập tức.
【 tốt, mi thắng 亍▽亍 】
【 Vợ ơi, anh có thể! Vợ yêu chờ anh, anh lập tức tới! 】
【 Có ai ở Trung Khánh không, cầu tổ chức xã chết thành đoàn 】
【 Bắc Kinh cầu tổ đội, do dự một giây đều là không tôn trọng đội trưởng xinh đẹp 】
【 Đây là mô hình bình thường sao? Không, đây là đồ gia truyền nhà tui 】
【 Tui đi hiện trường ngủ đất đây 】
Thời Độ nằm ở trên giường lướt Weibo, khịt mũi coi thường đối với hành vi của mấy vị fans nào đó. Cậu ấn vào hình ảnh mà phái weibo chính thức đăng, sau khi phpngs to nhìn một hồi cuối cùng chọn lưu lại.
Không cần, Thời Độ tự nói với bản thân mình. Cậu không giống như mấy người Phô Mai Giang Địch, quan hệ của cậu với Ngu Chiếu Hàn là quan hệ bình đẳng. Mười phút trước, Ngu Chiếu Hàn còn dựa vào ngực cậu nói chuyện kìa. Cậu không cần phải đi tranh đoạt một cái mô hình cùng với fans của Shine.
Lãng phí tinh lực, lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.
Lúc này, WeChat đột nhiên b ắn ra một tin nhắn trong nhóm. Thời Độ đều chặn thông báo các nhóm, đây là nhóm mới lập mà Phô Mai vừa kéo cậu vào, tên là:【 Mô hình của đội trưởng, nhanh chóng lấy nào 】
【Timeless:. 】
【Cheese: Người đều đến đông đủ? Vậy tui bắt đầu nha. Phía weibo chính thức nói là có thể ghi hình ở bất kỳ sân thi đấu nào. Vừa hay có một trận đấu ở Thượng Hải. chỗ đó được không các anh em, cùng đi chứ? 】
【Clown: Tốt nhất nên chọn nơi nào có nhiều người 】
【Cheese: A, vì sao? 】
【Clown: Ngày mai nhất định có không ít fans của Shine xuất hiện, nhiều người chính là cách tự vệ tốt nhất 】
【Cheese: Anh cùng, xấu hổ giảm gấp đôi. Hầu hết người ở đó đều không bình thường, bọn họ còn gì phải sợ.
【Jiang: Tôi không thành vấn đề 】
【Timeless: Các anh đi đi, em không có hứng thú 】
【Cheese: Em chắc chắn? 】
【Timeless:… 】
【Timeless: Ngày mai mấy giờ 】
Ngày hôm sau đến thời gian hẹn, Thời Độ tập hợp với các anh em ở trong gara, trong đó còn có thêm cả lão Đàm.
Thời Độ hỏi: “Vì sao anh cũng ở đây?”
Lão Đàm cười hắc hắc: “Anh cũng là fan của Shine, anh là fan nhan sắc lâu năm.”
“Em cũng vậy em cũng vậy.” Phô Mai nói, “Nhưng mà em là fan khí chất của đội trưởng —— đóa hoa lạnh lùng vĩnh viễn thần!”
Tề Hiến hỏi Giang Địch: “Tiểu Giang là fan của đội trưởng vì sao?”
Giang Địch nói: “Kỹ thuật cùng thái độ.”
Tề Hiến lại hỏi Thời Độ: “Vậy em trai thì sao?”
Thời Độ nhún nhún vai, “Em không phải fan anh ấy, em chỉ là tham gia náo nhiệt thôi.”
Phô Mai không có biểu tình mà nhìn cậu, giống như đang nói: Bọn anh rất dễ lừa sao
Thời Độ lại cho rằng chính mình không có gạt người. Cảm giác của cậu với Ngu Chiếu Hàn không giống như fans với thần tượng của mình…… Hẳn là.
Tề Hiến mới mua xe, chiếc xe có màu cùng hệ liệt với màu tóc của anh, nhìn qua vô cùng phong cách. Phô Mai ngồi ở ghế phụ, Thời Độ bị Giang Địch cùng lão Đàm kẹp ở giữa, hai chân không thể duỗi thẳng, lại lần nữa cảm thán tại sao mình lại xa đọa đến nỗi thông đồng làm bậy cùng mấy người này.
Ngay từ đầu, năm người ở trên xe còn có thể nói nói cười cười. Thấy cách sân thi đấu càng ngày càng gần, trên mặt mấy người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ bi tráng thấy chết không sờn.
Đối bọn họ mà nói, thời khắc đen tối nhất trong lịch sử loài người cũng chỉ tầm như này mà thôi.
Mấy người đeo khẩu trang bước xuống xe, dựa vào kế hoạch mà đến nơi nhiều người nhất. Dọc đường đi, bọn họ có thể thường xuyên nghe thấy tiểng rống giận phát ra từ sâu trong linh hồn của fans của Shine. Điều này khiến cho bọn họ có chút nhẹ nhàng hơn.
Nhung bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra một chuyện không ổn. Thân hình của Thời Độ như hạc trong bầy gà, dù có đeo khẩu trang cùng đội mũ lưỡi trai, dáng người cùng quần áo cũng như đang nói cho mọi người “ở đây có trai đẹp, mọi người nhanh tới xem đi”. Hơn nữa còn có mái tóc đuôi ngựa đỏ của Tề Hiến mà mũ không thể che lại, cùng với Giang Địch một thân cơ bắp đầy người.
Đặc điểm của mấy người quá mức rõ ràng, chỉ cần người nào hơi quen thuộc R. H một chút khi nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau cũng đều có thể dễ dàng nhận ra.
“Không tốt,” Tề Hiến nhanh chóng quyết định, “Chúng ta phân công nhau hành động, nhanh.”
Giang Địch, Phô Mai cùng Tề Hiến một tổ, Thời Độ cùng lão Đàm một tổ. Lão Đàm làm quan ngoại giao của R. H, bạn bè khắp liên minh, năng lực xã giao cường đại đến kh ủng bố. Anh vừa nhìn thấy một fan của Shine vừa hò hét xong đã nhanh chóng thò lại gần: “Người anh em, có thể mượn khối đất trống này một chút không?”
Fan Shine hào phóng nhường vị trí: “Mau tới mau tới, chậm chân là danh sách đầy đó.”
Lão Đàm cảm ơn fan của Shine, bắt đầu ngâm xướng: “Dục ——”
Thời Độ cắt ngang lời ngâm xướng của anh: “Chờ đã, còn chưa bắt đầu ghi hình.”
“Câu nhanh lên,” lão Đàm thúc giục nói, “Mãi anh mới ấp ủ được cảm xúc này đấy.”
Thời Độ liếc mắt nhìn fan của Shine. Những người này sau khi kêu xong thế nhưng không đi, đứng ở đằng xa dùng ánh mắt vui mừng xen lẫn hiền từ nhìn lão Đàm, giống như đang nói: Kêu đi kêu đi, kêu xong cậu sẽ trở thành bọn tui.
Thời Độ giơ di động lên: “Được rồi.”
Liên tiếp ba câu, lão Đàm hô khẩu hiệu của R. H vô cùng có khí thế, vô cùng khí phách khiến cho fans của Shine sôi nổi vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, lại thu hút càng nhiều người qua đường không rõ chân tướng, thuần túy lại đây xem náo nhiệt.
“Được rồi, tới phiên cậu.” Lão Đàm tươi cười đầy mặt hướng về phía Thời Độ, “Đi thôi.”
Thời Độ đứng không nhúc nhích: “Em đứng ở đây nói”
“Cũng được.” Lão Đàm giơ di động đi lên hai bước,điều chỉnh màn hình quay vị trí tốt nhất, “OK, A!”
Trong màn ảnh là một nửa khuôn mặt thối của em trai đẹp trai, hiển nhiên thực không tình nguyện. Lão Đàm không phúc hậu mà muốn cười, tiểu thiếu gia hiếu thắng cả đời thế mà cũng có lúc làm loại chuyện này, vậy mà còn nói không phải là fan của Shine.
Thời Độ nhắm mắt, thấp giọng nói: “Dục hỏa trùng sinh……”
“Cậu làm như vây là không được đâu em trai,” lão Đàm nói, “Cậu phải rống lên! Phải rống lên!”
Thời Độ: “……”
“Mau, đừng chần chừ nữa!” Lão Đàm một tay giơ di động, một tay gắt gao nắm tay cổ vũ cho Thời Độ, “Kia chính là bản Q của Shine số lượng có hạn đó! Có hạn! Bỏ lỡ lần này có lẽ không còn lần sau!”
Cậu bạn fan của Shine cho bọn họ mượn đất trống cũng nói, “Anh trai này cố lên, cậu có thể! Tin vào bản thân, chuyện trong nháy mắt thôi!”
Bọn họ càng khích lệ như vậy thì quần chúng vây xem càng nhiều. Thời Độ há miệng th ở dốc, vẫn không thể rống được. Cậu đè thấp vành nón hơn, nói: “Chờ một lát.”
Lão Đàm nói: “Chờ cái gì mà chờ! Lại chờ liền không còn phần của cậu!”
“Anh mẹ nó, câm miệng.”
Thời Độ ấn mở album của di động. Cậu nhìn Ngu Chiếu Hàn mặc đồng phục học sinh, lại nhìn Cá Cá mặc áo ngủ khủng long, còn có Shine mặc đồng phục của đội.
Shine ngầu bao nhiêu thì Cá Cá đáng yêu bấy nhiêu.
Nhưng dù là Shine ngầu lòi hay là Cá Cá đáng yêu, cậu đều….
“Dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ.” Thanh niên mặc kệ tất cả quát lên, “Dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ! Dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ! Mẹ nó!!!”