*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời Độ quay lạ phòng phát sóng trực tiếp, có chút hỗn độn, lại có chút buồn cười.
【 Đã biết thời gian em trai rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp là 22:02, hiện tại là 0:05, cầu giải thích trong hai giờ linh ba phút này đã làm gì 】
【 Cùng [ Cá hề không xấu ] làm một trận gì 】
【 Tui có cảm giác Timeless mệt mỏi hơn, chính là cái loại mệt mỏi vì bị ép khô ấy. Chỉ có một mình tui sao 】
【 Không nói, đều hiểu 】
【Hai giờ! Đây là thực lực của thanh niên 18 tuổi sao? Kh ủng bố như vậy! 】
【 Em trai thật mạnh mẽ, tui thật thích 】
【 Mạnh mẽ cái gì chứ, không ngừng đã tốn 1 giờ 53 phút trên đường, thời gian thực tế chỉ có 10 phút thôi
】
Thời Độ lưu loát cấm ngôn những bình luận đen tối này: “Quản lý phòng nhớ làm việc, đừng để tôi tự mình động tay —— hai giờ này tôi làm gì?” Thanh niên cười một tiếng, “Đi ra ngoài gặp bạn, sau đó cùng nhau ăn khuya. Có vấn đề gì không?”
Hai giờ này, hơn phân nửa thời gian là Thời Độ khuyên bảo Ngu Chiếu Hàn từ bỏ kịch bản của anh. Cậu hỏi Ngu Chiếu Hàn lấy kịch bản kia từ đâu ra, Ngu Chiếu Hàn nói là do anh tự mình tổng kết kinh nghiệm rồi viết ra: “Lúc anh còn đi học, làm văn thường được điểm tối đa.”
Giọng nói còn rất kiêu ngạo.
Sau đó, Thời Độ may mắn đọc được 《 Quy tắc giả ngầu 》trọn bộ của Ngu Chiếu Hàn. mấy nghìn chữ ngẵn ngủi, sau khi xem xong, cậu cảm thấy có lẽ cần cả đời mới có thể chữa khỏi. Cái này cũng hoàn toàn chứng tỏ mọi người yêu thích nhan sắc của Ngu Chiếu Hàn đến mức nào. Nếu là người khác, chắc là…. Không, tuyệt đối sẽ bị đánh chết.
Thời Độ nhớ đến cảnh sau khi mình từ chối kịch bản, trên khuôn mặt vô cảm của Ngu Chiếu Hàn hiện lên vẻ hoang mang cùng thất vọng, không khỏi mỉm cười.
【 Em cười gì? 】
【 Đù, em trai cười lên thật sự ngầu lòi】
【 Không thích hợp, chị em ơi, rõ ràng là cậu ta nhớ lại rồi cười đó!!! 】
Thời Độ xem nhẹ bình luận, vừa muốn bắt đầu ván tiếp theo thì Ngu Chiếu Hàn lại nhắn tin tới.
【Shine: Anh muốn tới 】
【Shine: Anh vẫn cảm thấy kịch bản này không thành vấn đề, không có khả năng sẽ lật xe 】
【Timeless:??? 】
【Shine: Anh tin tưởng vào phán đoán của mình, anh muốn diễn như vậy 】
【Timeless:
】
【Timeless: Hay là anh vẫn nên xóa em đi 】
【Shine: Em không cần nói chuyện, nhìn anh diễn là được 】
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Thời Độ đang rối rắm giữa việc nghe lời đội trưởng hay là cứu vớt Cá Cá, cuối cùng quyết định tôn trọng lựa chọn của Ngu Chiếu Hàn.
“Mời vào.”
Ngu Chiếu Hàn mở cửa, nhìn thấy căn phòng sáng ngời, bước chân nâng lên khẽ dừng lại một chút. Không có biến hóa ánh sáng, hiệu quả giả ngầu giảm mất một nửa rồi. Nhưng anh cũng đã đến rồi, chỉ có thể cố gắng diễn tiếp.
Thời Độ ngồi trên ghế chơi game, thấp thỏm nhìn Ngu Chiếu Hàn đi về phía mình.
Ngu Chiếu Hàn vẫn còn mặc cái áo sơ mi trắng ẩn giấu một con gấu nhỏ kia, da mặt dưới ánh đèn huỳnh quang kén chọn cũng không tìm được chút tì vết nào. Dường như anh đang cố gắng làm cho ánh mắt mình trở nên thâm trầm như hồ nước sâu, nhưng người khác chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt vô cảm kia khẽ cụp xuống, đẹp đẽ, đơn giản lại thuần khiết.
Thời Độ bỗng nhiên không còn lo lắng.
Ngu Chiếu Hàn nhìn màn hình máy tính của Thời Độ, hỏi: “A? Cậu đang phát sóng trực tiếp?”
Thời Độ “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ giọng nói này không được coi là “Khàn khàn” mà.
Dễ nghe.
Ngu Chiếu Hàn hơi hơi gật đầu: “Xong thì đến phòng họp gặp tôi.”
Thời Độ nhịn cười: “Được.”
Ngu Chiếu Hàn đi rồi, Thời Độ nhìn bình luận —— rậm rạp, giữa những hàng chữ tất cả đều là hai chữ【 vợ yêu】.
Tâm tình Thời Độ đầy phức tạp đóng lại bình luận.
Ngu Chiếu Hàn nói đúng, anh không có khả năng sẽ lật xe.
Sáng ngày hôm sau, Lục Hữu Sơn gõ cửa từng người, kêu từng thanh niên xuống phục bàn. Ba ván thắng với Thrones đều là thế cục nghiền ép, không khí buổi phục bản tương đối nhẹ nhàng.
Thừa dịp Lục Hữu Sơn vẫn còn đang nhìn góc độ của kẻ địch, Phô Mai tò mò hỏi thăm Thời Độ chuyện tối qua: “Cá hề không xấu không phải là vị chơi cùng kia sao? Khi nào em trai thông đồng với người ta đó.”
Thời Độ nhìn màn hình, thuận miệng nói: “Đội trưởng giới thiệu bọn em thông đồng.”
“A?” Phô Mai nửa tin nửa ngờ, “Vậy hôm qua em tìm cậu ta làm gì?”
Thời Độ: “Đi khuyên Cá hề không cần biến thành cá dầu.”
Phô Mai:???
“Timeless, Cheese.” Ngu Chiếu Hàn điểm danh phê bình, “Thích nói chuyện riêng trong lúc phục bàn sao?”
Phô Mai rụt vai lại: “Không có.”
Thời Độ sảng khoái nhận sai: “Sai rồi sai rồi.”
Phục bản xong trận đấu với Thrones, Lục Hữu Sơn nói: “Còn có một việc, Splendid đã đi rồi, giờ ai chơi Virus đây?”
Mấy ngày này Lục Hữu Sơn cùng Ngu Chiếu Hàn cũng nhìn không ít người ở đội hai cùng đội học viên, tạm thời không có người nào đặc biệt vừa lòng. Thật ra có mấy người có tiềm năng, nhưng mà cần thời gian bồi dưỡng nhất định cùng làm quen, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không lên sân đấu được.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Lần trước đã nói, em đánh.”
Thời Độ nói: “Em ở vị trí súng ngắn, đương nhiên là để em ngắn. Nếu nhưu đội trưởng chơi súng ngắn, vậy ai bổ sung vào xạ thủ? Em nói trước, trình độ xạ thủ của em chỉ có thể tính ở mức trên trung bình trong liên minh thôi.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Ai nói hai C nhất định phải một dài một ngắn?”
Thời Độ bừng tỉnh: “Anh muốn đánh hai súng ngắn?”
Tề Hiến hơi kinh ngạc: “Ý tưởng thật cũ, lần gần nhất nhìn thấy hai súng ngắn trên sân thi đấu vẫn là từ hai năm trước.”
Bốn vị trí trong trò chơi không cố định. Nếu không để bụng thắng thua, ngươi chọn bốn vú em lên sân đấu cũng không có vẫn đề gì. Nhưng trong phiên bản hai năm gần đây, dù là huấn luyện thử hay là chính thức, một tăng, một sữa, một dài, một ngắn đã là kết hợp có tỉ lệ thắng cao nhất, cũng chính là đội hình tối ưu nhất. Xe tăng kháng thương tổn, vú em thêm máu, xạ thủ tấn công tầm xa mang lại tầm nhìn rộng, súng ngắn phụ trách thu áp sát thu hoạch tàn huyết.
Hai súng ngắn cũng có nghĩa là mất đi tầm nhìn của xạ thủ. Phía kẻ địch cũng không còn phải đối mặt với nguy hiểm một súng bể đầu, không cần quá ỷ lại vào sư che chắn của đồng đội nữa, di chuyển càng linh hoạt, Virus có thể bù vào khuyết điểm này. Virus có thể ẩn mình ra vào trong khu vực của kẻ địch, cung cấp tầm nhìn càng chính xác hơn cho đồng đội.
Lục Hữu Sơn trầm ngâm không quyết nói: “Lúc trước tôi có suy xét đến khả năng của hai súng ngắn nên mới để đội một có một dự bị súng ngắn. Shine, dù sao cậu cũng đã ở vị trí xạ thủ hai năm, tôi sợ…”
Ngu Chiếu Hàn mạnh mẽ cắt ngang lời của Lục Hữu Sơn: “Anh đang lo sợ em chơi súng ngắn không tốt, hay là sợ cảm giác xạ thụ của em giảm xuống?”
Lục Hữu Sơn thẳng thắng nói: “Đều có.”
“Em có thể tinh thông tất cả vị trí.” Ngu Chiếu Hàn giống như đang trần thuật lại một sự thật đơn giản, “Tin tưởng em, được không.”
Sau trận thi đấu cuối cùng của Dạ Phong, Lục Hữu Sơn đã không còn tin tưởng vào sự tự tin của bất kỳ tuyển thủ nào nữa. Anh chỉ tin vào số liệu, tin vào kết quả, tin vào phán đoán của mình.
Nhưng Shine là ngoại lệ, bọn họ có thể vĩnh viễn tin tưởng Shine.
Lục Hữu Sơn hét lớn một tiếng: “Được!”
Ngu Chiếu Hàn nhìn về phía Thời Độ, hỏi: “Timeless còn có chuyện muốn nói sao?”
Thời Độ cười bày ra bộ dáng khom lưng cúi đầu: “Không dám.”
Cuộc họp kết thúc, bọn họ trở lại phòng huấn luyện để luyện tập. Ngu Chiếu Hàn đăng nhập vào game, nhìn thấy Thời Độ gửi một tin nhắn cho mình.
【Timeless: Lần giả ngầu này, em cho điểm tối đa, không sợ anh kiêu ngạo 】
【Shine: Hở hở? 】
【Shine: Nhưng mà lúc nãy anh không giả ngầu mà, anh đang nghiêm túc mở họp 】
【Timeless: Nhưng hiệu quả thực tốt, lần sau có thể tiếp tục giả ngầu như vậy 】
【Shine: Được ~(-^O^-)】
Trân vai Ngu Chiếu Hàn lại có thêm một nhiệm vụ. Trận thi đấu với DSD càng ngày càng gần, thời gian luyện tập của anh cũng càng dài, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm giờ, vội đến mức quên không so sánh xem ai lạnh lùng hơn với Tiểu Giang. Mấy người khác cũng không tốt hơn anh là bao, tuy rằng không dậy sớm được nhưng ít ra cũng có thể luyện đến 3, 4 giờ sáng với anh.
Lão Đàm nhìn thời gian huấn luyện của bọn họ, vô cùng lo lắng bọn họ sẽ luyện ra tật xấu nào đó. Viêm gân, khô mắt, thoái hóa cổ,…. Đều là những bệnh nghề nghiệp thường thấy. Sau khi anh lại lần nữa nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn xoay cổ tay ở phòng huấn luyện đã sợ đến mức lập ra quy định mới: Sau mỗi giờ cơm tối cần phải nghỉ ngơi một giờ, chỉ cần nhìn thấy có người đến phòng huấn luyện, anh lập tức kéo luôn cầu dao điện tổng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Ngu Chiếu Hàn định tận dụng một giờ này quay về phòng ngủ bù, đang lên tầng thì gặp được Phô Mai. Phô Mai nói: “Đội trưởng, bây giờ tốt nhất cậu đừng đến phòng tập thể hình —— nếu nhất định phải đi qua, tuyệt đối đừng nhìn vào trong.”
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Vì sao.”
“Bởi vì Tiểu Giang đang ở bên trong, cậu ta còn cởi áo ra nữa!”
Trong lòng Ngu Chiếu Hàn khẽ động: “Cho nên……”
Có phải lại có cơ bụng nhìn không? Anh muốn nhìn.
Xem cơ bụng của Tiểu Giang chỉ là thứ yếu, quan trọng là anh muốn biết tại sao tối hôm đó nhìn thấy cơ bụng của Thời Độ lại ngượng ngùng. Là anh ngượng ngùng nhìn cơ bụng của tất cả đồng đội, hay là chỉ ngượng ngùng khi nhìn thấy cơ bụng của Thời Độ.
Phô Mai hạ giọng: “Đội trưởng, có phải cậu còn không biết thuộc tính của Tiểu Giang không?”
Ngu Chiếu Hàn rất không vui: “Tôi rất hiểu biết các đội viên của mình.”
Ý của Chi quý phi là sao, thế mà lại nói bậy sau lưng người khác, muốn châm ngòi ly gián quan hệ của anh cùng Giang quý nhân.
“Không đúng không đúng, cậu không tiếp xúc nhiều với Tiểu Giang nên có thể không biết rõ.” Phô Mai thả tay xuống, “Tiểu Giang cậu ta… Cậu ta chính là một người cuồng công bằng! Nếu như cậu làm gì cậu ta, cậu ta nhất định sẽ làm lại! Chính là nói, nếu như cậu nhìn thấy cơ bụng của cậu ta, nhất định cậu ta cũng sẽ xem lại!”
Ngu Chiếu Hàn trầm tĩnh nhìn Phô Mai: “Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Phô Mai bị đội trưởng nghi ngờ hận không thể nhảy vào Hoàng Hà tự chứng minh sự trong sạch: “Lần trước tui không cẩn thận nhìn thấy cậu ta tắm rửa, cậu ta liền muốn xem tui đi tiểu!”
“Từ ngữ thô bỉ, cậu không thể dùng từ toilet để thay thế cho hai chữ kia sao.”
“Tóm lại tui nói thật đó!”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Có phải sự thật hay không, thử xem sẽ biết.”
Ngu Chiếu Hàn hướng về phía phòng tập thể hình. Phô Mai đi phía sau anh khuyên bản không ngừng, cuối cùng vẫn không thể khuyên được.
Phòng tập chỉ có một mình Giang Địch. Cậu ta để trần nửa người trên, mặc quần đùi vận động chạy nhanh trên máy chạy bộ. Có lẽ cậu ta dã chạy từ lâu, cơ bắp chỗ cẳng chân bộc phát ra lực lượng kinh người, mồ hôi bán vào tám khối cơ bụng của cậu ta rồi chảy từng giọt xuống.
Công bằng mà nói, cơ bụng của Tiểu Giang rõ ràng hơn Thời Độ, cùng lớn hơn Thời Độ. Nhưng Ngu Chiếu Hàn nhìn mấy cái, trừ bỏ khen ngợi Tiểu Giang uy vũ hùng tráng, còn có một chút muốn sờ thì không có quá nhiều cảm giác đặc thù.
Có thể là do anh không khóc ở trên đó?
Giang Địch nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đứng ở cửa, lập tức tắt máy chạy bộ, lấy đồ uống đi qua: “Đội trưởng?”
Ngu Chiếu Hàn lấy lại tinh thần, nhanh chóng tìm đề tài: “Loại đồ uống này của cậu, trước kia chưa thấy qua, thú vị.”
Giang Địch: “Ừ.”
Ngu Chiếu Hàn: “.”
Phô Mai: “A, cơm tối nay khá ngon, hai người cảm thấy thế nào?”
Ngu Chiếu Hàn đợi nửa phút, không chờ được Giang Địch lại mở miệng, chỉ có thể không tình nguyện mà nói: “Cậu tiếp tục luyện đi, đừng quên giờ huấn luyện.”
Giang Địch: “Được.”
Buổi tối huấn luyện, Phô Mai thường thường nhìn về phía Giang Địch, lại nhìn về phía đội trưởng. Cậu đã làm tốt các công tác đề phòng, chỉ cần Giang Địch xốc áo đội trưởng lên, cậu nhất định sẽ che trước mặt đội trưởng, chủ động cho Giang Địch xem cơ bụng của mình: Buông đội trưởng ra, để tui tới!
Nhưng mà suốt một buổi tối, Giang Địch cùng Ngu Chiếu Hàn đều bình thường không có chuyện gì, ngược lại cậu ta vì phân tâm trong huấn luyện nên thành tích vô cùng “cảm động”.
Rạng sáng hai giờ rưỡi, lão Đàm tới phòng huấn luyện đuổi người, các thanh niên tục lục về phòng tắm rửa rồi ngủ. Phô Mai bị Lục Hữu Sơn giữ lại mắng đến máu chó phun đầu, trở thành người rời khỏi phòng huấn luyện muộn nhất.
Cậu về phòng cầm khăn lông chuẩn bị đi tắm, từ xa nhìn thấy Giang Địch đứng ở cửa phòng Ngu Chiếu Hàn, trong lòng lập tức căng thẳng —— tới rồi tới rồi!
Phô Mai không dám một mình đối mặt với thảm án chuẩn bị xảy ra, lập tức võ vang cửa phòng gần nhất là: “Em trai, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thời Độ mở cửa. Cậu mới vừa tắm rửa xong, lười biếng nói: “Nói.”
“Tiểu Giang muốn xem cơ bụng của đội trưởng!”
“Cái gì?”
Phô Mai kể lại chuyện đã xảy ra cho Thời Độ. Thời Độ khó chịu hỏi: “Đầu tiên, vì sao đội trưởng lại muốn xem cơ bụng của Tiểu Giang?”
Phô Mai chớp chớp mắt: “Trọng điểm là cái này sao?”
“…… Không phải.” Thời Độ miễn cưỡng nói, “Nhưng chuẩn tắc công bằng của Tiểu Giang không dùng được cho đội trưởng đi, cho nên tắm rửa ngủ đi, không cần lo lắng.”
“Nhưng mà tui vừa nhìn thấy Tiểu Giang gõ cửa phòng đội trưởng……”
Thời Độ “Đờ” một tiếng, đấy Phô Mai ra rồi nhanh chóng chạy đi. Đến khi cậu đuổi tới cửa phòng Ngu Chiếu Hàn, Giang Địch đã đi rồi. Thời Độ gõ mở cửa, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn, câu đầu tiên chính là: “Anh cho cậu ta nhìn sao?”
Ngu Chiếu Hàn: “A?”
“Cơ bụng.” Thời Độ hơi thở gấp nói, “Anh cho Tiểu Giang nhìn sao?”
“Không có, Tiểu Giang tới đưa đồ uống cho anh.”
Lúc này Thời Độ mới nhìn thấy trong tay Ngu Chiếu Hàn cầm một chai đồ uống vận động. Cậu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Phô Mai nói Tiểu Giang tìm anh là vì muốn xem cơ bụng.”
“Chuyện ma quỷ của Phô Mai mà em cũng tin?” Ngu Chiếu Hàn nói, “Hơn nữa anh cũng không có cơ bụng.”
Kết quả của cơ thể mảnh khảnh lại không vận động chính là bụng nhỏ không có cơ bụng.
Thời Độ gật gật đầu, cười nhẹ: “Tại sao lúc nãy em lại gấp như thế, mẹ nó.”
Ngu Chiếu Hàn đã từ bỏ việc sửa lại tật xấu của em trai: “Em gấp cái gì? Em đừng nói tục.”
Thời Độ thất thần mà nói: “Có lẽ là sốt ruột Tiểu Giang xem được bụng nhỏ của anh?”
“Thấy được sẽ thế nào sao?”
Thời Độ nhún nhún vai: “Quỷ biết —— Đi đây Cá Cá, ngủ ngon.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ~!!!