Liên
Hoa là điển hình của kiểu người nghèo nhưng không nghèo chí.
Nói
thế nào nhỉ?
Hiện
tại cô rất đói bụng, trả tiền thuê nhà xong trong túi còn 200 tệ, nếu duy trì
mức sống hiện tại thì còn có thể ăn thêm hai bữa nữa.
Trong
một tình huống xấu hổ như vậy, “người bạn cũ" Khổng Lệnh An đã gọi điện
cho cô và mời cô đi ăn tối, nhưng Liên Hoa không nói hai lời liền từ chối:
“Không đi.”
"Này,
đừng tức giận, tôi xin lỗi.”
"Vô
dụng, cúp máy đây!"
Sau
đó, cho dù Khổng Lệnh An có gọi bao nhiêu, Liên Hoa cũng không nghe, cuối cùng
dứt khoát kéo anh ta vào danh sách đen.
Thật
buồn cười, tự dưng cô lại tát anh ta hả.
Không
lâu sau, Khổng Lệnh An đã tìm tới.
Mang
đến một đống đồ ăn ngon, còn mang một thùng Coca, coi như là nhận tội đi
Liên
Hoa khó chịu nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?"
Khổng
Lệnh An hạ quyết tâm cầu hòa: “Tiểu Du, tôi thực sự sai rồi, em nói đi, làm thế
nào mới có thể tha thứ cho tôi, tôi nhất định sẽ làm được.”
Liên
Hoa cũng buồn chán nên cố ý trêu chọc anh ta: "Anh uống hết một thùng
Coca, tôi sẽ tha cho anh.”
"Được!
Là em nói đấy!" Khổng Lệnh An khoanh chân ngồi ở cửa, mở một lon Coca, ùng
ục rót vào bụng.
Liên
Hoa cười nói: "Được, rất có thành ý.”
Sau
khi uống xong một lon Coca, Khổng Lệnh An lau miệng, ánh mắt trông mong nhìn
Liên Hoa: “Ừm, khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, là tôi quá bốc
đồng, đều là lỗi của tôi, nhưng tôi thực sự không có ác ý, em tha thứ cho tôi
đi.”
Liên
Hoa giơ tay làm động tác mời: "Ngài tiếp tục đi.”
Khổng
Lệnh An cố gắng làm cô động lòng. Nếu không, sau khi uống hết thùng Coca này
thì anh ta cách cửa tử không còn xa.
Lớn
tuổi như vậy rồi, chính anh cũng không hiểu được mình đang làm gì.
Nhưng
vừa nhìn thấy cô gái nhỏ này, trong lòng anh liền thoải mái. Cho dù Lâm Tiểu Du
có tát anh, cho dù cô không để ý tới anh, anh vẫn cảm thấy vui vẻ.
"Tôi
uống.” Khổng Lệnh An mở một lon khác... đặt lên miệng hồi lâu: “Hay là uống
rượu được không? Em nói uống bao nhiêu tôi uống bấy nhiêu... Tôi già rồi, răng
hơi đau.”
Liên
Hoa vỗ tay: “Được, chúng ta xuống lầu đi.”
Trong
quán bar, trước mặt Khổng Lệnh An có một hàng ly rượu mạnh, nếu tửu lượng không
tốt chỉ cần một ly liền gục.
"Đừng
nói tôi bắt nạt cụ già, mười ly mà thôi, ngài uống cạn sạch rồi hát cho tôi
nghe một bài, không lạc điệu thì chuyện đó coi như xong.”
Liên
Hoa ngậm một cây kẹo mút trong miệng, vắt chéo chân, vô cùng thích thú nhìn
Khổng Lệnh An uống hai ly rượu như thể uống thuốc.
Ông
chú này thật hài hước.
"Vậy
vai Thanh Anh, tôi có thể tiếp tục dùng em chứ?"
Kỳ
thật Khổng Lệnh An hoàn toàn không có ý định thay Liên Hoa, anh đã hoàn thành
xong phần của Thanh Anh, chỉ đợi đến ngày được phát sóng.
“Trả
tiền không?” Bây giờ Liên Hoa thật sự rất cần tiền, thể diện hay gì đó… có tiền
rồi nói sau.
Khổng
Lệnh An duỗi ra bốn ngón tay và làm khẩu hình miệng.
"Tôi
diễn ít như vậy mà được trả nhiều tiền thế?"
Liên
Hoa bắt đầu tính toán thù lao của nam chính nữ chính, rồi nghĩ, chẳng phải Thâm
Thâm nhà cô là thổ hào sao?
“Chủ
yếu là do em không cần phải chia cho đoàn đội và công ty, tiền đến tay những
người đóng vai phụ khác không nhiều đâu.”
“Vậy
anh đừng uống nữa!” Liên Hoa cầm ly rượu uống cạn: “Tôi muốn đóng phim, tôi
muốn kiếm tiền, tôi muốn đi cửa sau!”
"Sao
đột nhiên lại muốn kiếm tiền?"
Liên
Hoa cầm lấy một ly rượu khác, khẽ cụng ly với anh ta: “Để nuôi con, anh không
có con nên không biết nuôi con tốn nhiều tiền như nào đâu.”
……
Mắt
Khổng Lệnh An dán vào cái bụng phẳng lì của cô: “Em... em, em có thai
sao?"
Liên
Hoa sờ sờ bụng mình.
Nói
về việc mang thai, cô thực s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.