Xứ thần nước Khương nghe thấy thì im lặng, dường như trong lòng đang suy nghỉ điều gì đấy, một lúc sau mới lên tiếng đáp "Nếu được như thế thì còn gì bằng, đợi khi thần quay về sẻ báo lại với hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thượng sẻ sai người đến Sở quốc để cầu thân một cách thích đáng."
"Được được, trẫm nhất định sẻ chờ tin tốt của xứ thần" Trác Quân hào sản cười nói.
Trác Nghi Tu khi nghe vậy thì tay chân đều mất tất cảm xức lực, ngồi thụt xuống ánh mắt chứa đầy sụ mông lung.
Vốn dĩ ngay từ đầu nàng không hề có ý định đưa vị thập muội này của mình đi hòa thân, nhưng do những hành động ngông cuồng của nàng ta đã khiến nàng phải suy nghĩ lại.
Đưa nàng ta đi cũng xem như không thiệt cho nàng ta, dù gã đến nơi xa nhưng nàng ta vẫn có Sở quốc làm chổ dựa.
Lúc này có thêm một giọng xứ thần khác vang lên" Không biết cửu công chúa đã có hôn phối hay chưa?"
Lời hỏi này thành công hướng nhiều ánh mắt đến trên người nàng.
"Than là công chúa của một nước ta đâu nào tự dám quyết định vào hôn nhân đại sự của bản thân mình, tất cả đều phải phụ thuộc vào ý của hoàng huynh mà thôi" nàng cười ôn hòa nói.
Các quan thần vừa nghe nàng nói xong trong lòng đang không ngừng trặc lưỡi, bọn họ thừa biết lời này nàng nói chỉ cho vui mà thôi chứ khắp hoàng cung này ai mà không biết điện hạ của bọn họ cho dù có muốn sao trên trời thì bệ hạ cũng nhất định tìm cách mà hái xuống.
Còn về phần Trác Quân bên kia khi nghe thấy lời của hoàng muội mình nói cũng không thể ngồi yên được "cửu muội được thái hậu xem như là viên ngọc quý, cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.
Trẫm biết thái hậu yêu thương muội ấy nhiều như thế nên cũng không đành lòng mà phối hôn sớm cho muội ấy, đợi vài năm nữa mới phối hôn cũng xem như là không muộn.
Các xứ thần nghe thế thì ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, duy chỉ có Lý Khanh là thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy vô cùng mai mắn khi nàng chưa có hôn phối
"Bệ hạ, Tây Hạ xin hiến dâng một vũ khúc không biết bệ hạ có sẵng lòng" người vừa lên tiếng là nhị vương tử Tây Hạ, Ái Nhĩ Cáp người có khả năng trở thành khả hản của Tây Hạ.
"Tây Hạ thật sự quá nhiệt tình, trẫm không thể phụ lòng được"
Nhận được sự chấp thuận của Trác Quân, xứ thần liền đưa tay lên vỗ hai cái ngay lập tức bên ngoài một nhóm vũ cơ lập tức tiến vào bên trong.
Người Tây hạ vốn xin sống trên thảo nguyên nên cách ăn mặc của bọn họ vô cùng thoải mái.
Quần áo được làm bằng vãi lụa không quá cầu kì nàng cũng vô cùng thích cách ăn mặc này.
Nữ nhân tây hạ nổi tiếng xin đẹp, dáng người uyển chuyển nổi bật nhất là mái tóc lúc nào cũng bồng bền tựa mây nếu như nàng là nam nhân thì nhất định sẻ cưới nữ tử Tây Hạ về.
Nhạc khúc vang lên, nhóm vũ cơ duy chuyển theo từng điệu nhạc vô cùng thành thục, như vậy cũng đủ để nhận ra bọn họ đã phải tập luyện nhiều như thế nào.
Lúc này nàng mãi nhìn đám vũ cơ mà không hề để ý rằng phía đối diện có người nhìn nàng không hề chớp mắt.
Ly Nguyệt nhìn thấy ca ca của mình nhìn nàng không rời mắt nên mang một giọng điệu đùa cợt mà nói" Huynh đừng nhìn người ta như thế chứ, người ta từ nảy đến giờ vẫn chưa nhìn huynh dù chỉ một lần chắc chắn là người ta không biết đến huynh rồi"
Từ Kha ngồi bên cạnh nghe được kịch hay cũng "vô tình" mà bồi thêm một câu " bát công chúa đừng nói vậy, mặc dù chuyện này là thật nhưng người không được nói ra để tránh cho Thuần vương của chúng ta buồn."
Lý Khanh nghe được lời này trong lòng vô cùng bực bội nhưng biết làm sao bây giờ.
Lời của Ly Nguyệt và Từ Kha hoàn toàn là sự thật, có lẽ nàng thật sự không hề nhớ đến hắn.
Đột nhiên trong đám vũ cơ có một vũ cơ đột nhiên rời khỏi đội hình trên tay không biết từ lúc nào đã cầm sẵn con dao mà lao thẳng về phía Trác Quân đang ngồi.
Sự việc diễn ra vô cùng bất ngờ làm mọi người trở tay không kịp nhưng mai mắn lúc này đột nhiên lại có ly rựu được ném thẳng đến tay đang cầm dao của vũ cơ kia.
Lực va chạm khá mạnh nên con dao bị rơi xuống đất, lúc này các thị vệ mới xuất hiện và áp chế vũ cơ kia.
Nhị vương tử Tây Hạ lúc này mới vội vàng rời khỏi vị trí của bản thân mà bước lên đứng đối diện với Trác Quân cuối người tạ lỗi "Bệ hạ bớt giận, chuyện này Tây Hạ chúng tôi không hề biết đến.
Xin bệ hạ hải giao ả vũ cơ này cho ta, ta sẻ thay Tây Hạ làm rõ việc này và cho bệ hạ câu trả lời thích đáng"
"Trẫm tin Tây Hạ sẻ không làm ra những việc này, dù sao vũ cơ này cũng cố tình hành thích trẫm, nếu được thì vương tử có thể để cho trẫm xử lý" Trác Quân dùng giọng điệu vô cùng hòa ái mà nói hoàn toàng không có chút biểu hiện nào của sự tức giận cả.
Nhưng Ái Nhĩ Cáp không cho là vậy, hắn biết rằng quân vương của một nước chắc chắn sẻ không dễ dàng bỏ qua sự việc bản thân bị hành thích một cách đơn giản như vậy.
Hắn biết nếu bản thân cứ khăn khăn ôm chuyện này vào người thì chắc chắn sẻ tạo nên sự nghi ngờ vô cùng lớn, nên cách tốt nhất của hiện tại chính là giao chuyện này cho Sở quốc sử lý.
"Nếu bệ hạ đã nói thế thì Tây Hạ chúng tôi nguyện nghe theo, dù sao thì tôi vô cùng tin tưởng bệ hạ sẻ tra rõ chân tướng để trả lại trong sạch cho chúng tôi."
"Được, nhất định trẫm sẽ làm rõ việc này để không phụ kì vọng của nhị vương tử"
Ái Nhĩ Cáp nghe thế thì liền cuối người đa tạ sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Trác Quân lại nói tiếp "Đúng rồi, trẫm cũng xin đa tạ Thuần vương của Chu quốc trong lúc cấp bách đã ra tay ném ly rựu cứu nguy cho trẫm."
"Bệ hạ không cần khách khí đây là chuyện mà ta nên làm thôi" Lý Khanh khi nghe thế thì liền lên tiếng đáp, mặc dù hắn biết Trác Quân có võ công chắc chắn sẻ không có tổn thương gì nhưng không hiểu sao lúc ấy trong vô thức hắn đã ném đi ly rựu trên bàn.
Ả vũ cơ từ nãy đến giờ vẫn bị khống chế trên đất lúc bấy giờ Trác Quân mới ra lệnh cho thị vệ đưa ả ta đi.
Lúc bị đưa đi, miệng nàng ta không ngừng la lớn "Trác Quân ngươi là tên đê tiện, hèn hạ ta nguyền rủa ngươi chết không được toàn thây...Hahahaa....hahaaaa"
Biểu hiện này của ả ta vô cùng điên loạn, nhưng vẫn có thể nghe ra được trong lời nói ấy có bao nhiêu là câm hận.
Nàng quay sang Thanh Nghi nói vài lời với con bé, sau đó nhìn Trác Quân rồi gật nhẹ đầu một cái Trác Quân dường như hiểu ý nàng nên cũng gật đầu đáp trả.
Nàng nhanh tróng đứng dậy rời khỏi vị trí mà quay người rời đi cùng Thu nhi, Hoa nhi và Phù Du thì ở lại bên cạnh Thanh Nghi.
Lý Khanh khi thấy nàng rời đi thì đưa mắt mà nhìn theo, Ly Nguyệt ngồi bên cạnh thấy thế thì liền trêu trọc "ca, người cũng rời đi rồi thế mà huynh vẫn còn ngồi đây nhìn.
Sao không trực tiếp đứng dậy mà đuổi theo đi, huynh cứ nhìn mãi như thế người ta cũng có quay lại đâu"
Bên này nàng đã nhanh tróng đuổi kịp đám thị vệ đang áp giải ả vũ cơ kia.
Nàng đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi đến nhà lao.
Tại đây có thuộc hạ [email protected] cận của nàng nên nàng đã ra lệnh cho hắn đưa ả vũ cơ này vào bên trong Ám Các.
Thu nhi vừa nghe nàng nói sẻ đưa ả vũ cơ này vào Ám Các thì vô cùng bất ngờ, nàng ta vốn nghĩ đây chỉ là một vụ ám sát bình thường nhưng hóa ra mọi chuyện không như những gì nàng ta nghĩ.
Vũ cơ khi bị đưa vào Ám Các liền bị trói lên cột, trong xuốt quá trình trói miệng nàng ta vẫn không ngừng chửi rủa nàng.
"Đồ tiện nhân, ngươi lòng dạ đê hèn, độc ác hèn hạ yêu nghiệt hại quốc ngươi xứng đáng chết không toàn thây, đời đời không được siêu thoát" Giọng nói giận giữ dường như ả vũ cơ này vô cùng hận nàng.
Nàng thật không hiểu vì sao nàng ta lại hận nàng như thế, mãi đến khi khăn che mặt của nàng ta rơi xuống thì nàng đã hiểu rõ bản thân mình vì sao bị hận như thế rồi.
Thật đúng là nàng xém nữa đã quên mất một việc vô cùng quan trọng, cũng mai có sự việc hành thích lần này nên nàng mới nhớ ra..