*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.29.
Câu chuyện trong sách đến đó là hết.
Nhưng sách chỉ là sách.
Chuyện ngoài sách, mới là đời.
Sau khi nội dung trong sách chấm dứt, mỗi chúng tôi đều có một cuộc sống mới.
Tôi và Phó Hàn Thanh kết hôn.
Hắn không trở thành người giàu nhất thế giới, mà thành... chồng của người giàu nhất thế giới.
A ha ha ha ha, thì có được đồng nào hắn nộp hết cho tôi đồng nấy mà.
Mẹ tôi nhận được vô số giải thưởng lớn, giờ là nhiếp ảnh gia du lịch nổi tiếng thế giới.
Thẩm Ngự debut, fan bạn gái của gã xếp hàng dài từ đây sang Pháp, nhưng gã vẫn độc thân.
Còn có vài cái tên, cùng những ký ức đau đớn kia, dần dà bị bụi thời gian che lấp.
Năm 2026, chẳng ngờ tôi tìm thấy quyển sách này ở thế giới của chúng tôi.
Tôi giở hết trang này tới trang khác, cho tới trang cuối cùng, cầm bút viết thêm mấy dòng ở sau đoạn kết.
"1.1.2026, tôi là Lận Kiều Kiều, năm mới tới, bé con nhà tôi đã ra đời. Tính khí như cha, mặt xinh như mẹ. Nhân tiện, đính kèm một tấm hình xinh xinh, thay mặt con trai tuyển vợ cho cha nuôi nó. Xin liên hệ, rapper tóc xanh, yêu thương
"
30.
Buổi tối ngày sinh nhật hai tuổi của con trai tôi.
Tôi lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong giấc mơ ấy, Phó Hàn Thanh sống lại vô số lần.
Từ đoạn kết vùng vẫy cho tới đoạn mở đầu.
Tuần hoàn chẳng biết bao nhiêu lần.
Hóa ra, mỗi lần có một độc giả mới đọc quyển sách này thì thế giới trong sách sẽ bắt đầu lại lần nữa.
Sau khi biết quy tắc này, Phó Hàn Thanh bắt đầu tìm cách thử thay đổi cốt truyện.
Hắn từng thử ngăn cản nhà mình phá sản.
Từng thử quỳ trước cửa nhà tôi xin cha tôi đừng hủy hôn.
Từng thử từ chối Lâm Yên trước mặt mọi người bằng phương thức ác liệt nhất.
Từng thử quậy banh lễ đính hôn của tôi và Thẩm Ngự.
Nhưng không có lần nào hữu dụng cả.
Hắn đã thử không biết bao nhiêu cách.
Vẫn không thể nào thay đổi tuyến kịch bản gốc.
Hắn phát hiện ra mẹ tôi bị bệnh là do cha tôi trường kỳ t.i.ê.m một thứ th.u.ố.c nào đó cho mẹ tôi khi bà đã ngủ.
Mà lúc câu chuyện này bắt đầu thì mẹ tôi đã ngấm th.u.ố.c tận sáu năm.
Tác giả buff cho hắn làm thần y, nhưng lại không cho hắn chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi.
Hắn chỉ đành lấy thân thử th.u.ố.c, vừa lấy th.u.ố.c của cha tôi tự ti.ê.m, rồi nghiên cứu tìm th.uốc giải.
Nhưng dù hắn có thể điều chế được th.u.ố.c giải, thì mẹ tôi vẫn c.h.ế.t.
Hắn đổi sang tìm cách ngăn tôi ra ngoài vào buổi tối định mệnh ấy.
Thậm chí còn nhốt tôi trong căn phòng hắn thuê.
Nhưng vừa đến giờ, trời vừa tảng sáng, tôi lại biến thành một cái x.á.c tả tơi.
Nằm lẻ loi trơ trọi trong con hẻm nọ.
Phó Hàn Thanh phát đ.i.ê.n.
Hắn ôm x.á.c tôi về, lại gặp Lâm Yên vừa tới.
Hắn chịu hết nổi, móc d.a.o ra định g.i.ế.t Lâm Yên.
Nhưng một giây sau, hắn lại nói:
"Được."
Hóa ra, hắn lại đồng ý lời tỏ tình của Lâm Yên lần nữa.
Hắn chỉ là một con người trên giấy, không thể đấu lại quy tắc thế giới do tác giả tạo ra.
Cho nên lần nào cũng sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hắn chưa từng bỏ cuộc.
Ngoài trù kiến của tác giả, hắn vẫn đang dần mạnh lên.
Cuối cùng, hắn có thể phục hồi thân thể tả tơi của tôi.
Cuối cùng, hắn có thể khôi phục gương mặt bị r.ạ.c.h n.á.t của tôi.
Hắn để tôi vào trong quan tài băng do chính tay hắn chế tạo.
Tôi nằm trong đó, không còn là một cái x.á.c cạn m.á.u, mặt mũi biến dạng kinh tởm nữa.
Mà là tiêu bản đẹp nhất trong lời của độc giả.
Từng chi tiết nhỏ nhất trong thế giới trong sách này dần bị hắn thay đổi.
Rồi dần dà, Thẩm Ngự vốn phải c.h.ế.t thảm cũng thức tỉnh.
Bọn họ bắt đầu trao đổi tin tức, bắt tay hợp tác.
Một ngày nào đó.
Thẩm Ngự ở nước ngoài xa xôi gọi điện thoại cho Phó Hàn Thanh.
"Phó Hàn Thanh, tôi mới gặp Lâm Yên ở bên này."
"Cô ta nói cô ta là người xuyên sách."
Điều này có nghĩa là thiết lập của nhân vật chính đã bắt đầu thay đổi.
Lâm Yên xuyên sách, ỷ vào việc mình có khả năng biết trước nội dung, ngựa non háu đá quậy tưng bừng thế giới trong sách lên.
Cô ta thay đổi nhiều điểm mấu chốt trong truyện.
Khiến cho cốt truyện thay đổi đến mức vượt ra ngoài khả năng khống chế của thế giới này.
Lúc câu chuyện mới bắt đầu.
Lâm Yên muốn thúc đẩy tuyến tình cảm của cô ta với nam chính, thế là xúi cha tôi sai người vây đánh Phó Hàn Thanh.
Còn cô ta nấp trong bóng tối, chuẩn bị tinh thần xông tới làm mỹ nhân cứu anh hùng.
Nhưng bị tôi giành mất.
Lúc ấy, tôi vỗ vỗ bộ ngực cỡ 36E, dõng dạc nói với hắn: "Em nuôi anh!"
Phó Hàn Thanh nói với tôi: "Lận Kiều Kiều, anh không dễ nuôi đâu, em đừng có đem anh bỏ chợ đấy nhé."
Nhưng khi đó, trong lòng hắn lại đang nói thầm:
"Lận Kiều Kiều, mình lại gặp nhau rồi. May quá, lần này em đã kiên định chọn anh."
Trong mơ, tôi gào khóc không biết bao nhiêu lần, rõ ràng là mơ nhưng tôi nghe giọng mình khàn đặc vì khóc.
Lúc giật mình tỉnh lại, tôi thấy mình đang ôm tay Phó Hàn Thanh.
Tôi hốt hoảng vội vàng vén tay áo hắn lên xem một vòng.
Hắn hơi ngẩn người, biết tôi đang tìm những vết kim đ.â.m kia.
Phó Hàn Thanh xoa đầu tôi:
"Bé ngốc, sau khi câu chuyện bắt đầu lại lần nữa thì dấu vết trước đó sẽ không còn nữa."
Tôi nghe vậy, càng khóc như mưa như gió.
Khóc cho những ngày tăm tối hắn phải đi một mình kia.
Cũng khóc vì hắn chưa bao giờ từ bỏ tôi.
"Đừng khóc nữa, anh thương."
"Người đáng khóc là tác giả kìa."
"Cả một quyển tiểu thuyết dài thế lại bị bọn mình quậy cho nát bét luôn."
Hắn ôm tôi mà dỗ.
Thằng nhãi con nhà tôi đang ngủ ở giường bên, chẳng biết bò tới cạnh vợ chồng tôi từ lúc nào.
Nó nắm lấy ngón tay tôi lắc nhẹ, thủ thỉ:
"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc."
Tôi sững sờ tới mức quên cả khóc, kinh ngạc kéo tay Phó Hàn Thanh:
"Ông xã, con mình không bị n.g.u giống em! Nó biết gọi mẹ kìa!"
Phó Hàn Thanh bất đắc dĩ:
"Kiều Kiều, anh nói bao nhiều lần rồi mà."
"Con mình chỉ lười nói chuyện thôi, chứ có phải là không biết nói đâu."
Tuy tôi không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu đại: "À, ra thế."
"Ngoan, ngủ đi nè."
Hắn kéo chăn đắp cho tôi, bế con lên.
Tôi trở mình, lăn qua lăn lại mấy vòng sau đó mở trừng hai mắt.
"Nằm một mình em không ngủ được."
Hắn thở dài cam chịu, tựa như đã quá quen.
"Anh dỗ con ngủ rồi anh sang dỗ em ngủ nhé."
"Ạ."
(Hết)