“Viết lời đến đâu rồi?”
Phạm Giang tỉnh giấc bật điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn trên cùng là tin nhắn do quản lý của Hứa Diên gửi tới tối qua. Cô không trả lời, đối phương cũng chẳng hỏi tiếp, không biết là do tín nhiệm thái độ tôn trọng công việc của cô, hay là vốn chẳng thèm quan tâm tới chuyện này.
Nhưng bao nhiêu năm như thế, quả thực Phạm Giang rất đáng tin, chưa từng khiến bất kỳ bài hát mới nào của Hứa Diên bị chậm trễ, người quản lý của Hứa Diên không lo cũng là chuyện thường tình.
Dù sao mấy người thân thiết bên cạnh bọn họ gần như đều có thể ngờ ngợ đoán ra, cô thích anh, cũng biết mỗi một lời hát của cô viết đều là vì anh, chỉ là không ai dám bóc toạc ra trước mặt Hứa Diên thôi.
Nhưng lần này, không biết có phải là vì bị bệnh hay không mà cô chẳng viết ra được gì.
Phạm Giang mở tin nhắn ra, nhấn vào ảnh đại diện của Hứa Diên, do dự một hồi lại thoát ra, cuối cùng lại ấn vào, cắn răng nhắn một câu: “Tôi bị sốt rồi.”
Cô sốt nhẹ, 37 độ, cứ đến tối là đổ mồ hôi, nhiệt độ giảm rồi lại tăng, đầu óc cứ mơ màng. Cô bệnh đến mức không còn sức suy nghĩ, không suy nghĩ thì sao làm mình làm mẩy được, không làm mình làm mẩy thì viết lời sao được.
Phàm là người viết nhạc đau thương, phải có cảm giác làm mình làm mẩy, chìm đắm trong chuyện đau lòng mới được.
Phạm Giang gửi tin nhắn đó xong, lại ngủ thiếp đi. Trong mơ mơ màng màng, cô gặp mấy cơn ác mộng, mồ hôi lạnh cứ túa ra từng hột, dưới lớp chăn bí bách bị nướng thành những dòng nhiệt.
Tới khi cô tỉnh giấc thì đã là hơn 4 giờ sáng, đồ ngủ gần như ướt hết, Phạm Giang tỉnh dậy thay bộ quần áo khác, có chút ghét bỏ mà chui lại vào trong đống chăn vẫn còn hơi ấm, cứ cảm thấy có hơi ẩm trôi nổi lềnh bềnh trong lòng.
Cô mở điện thoại ra, tin nhắn gửi đi lúc 11 giờ tối qua tới 12 giờ mới nhận được câu trả lời, xem ra lúc cô bị bệnh Hứa Diên cũng chẳng sung sướng gì, lịch trình công việc gần như bị sắp xếp đến tối muộn.
Câu trả lời của Hứa Diên cực kỳ lịch sự: “Trời lạnh rồi dễ bị bệnh, nhớ tới bệnh viên kịp thời, đừng uống thuốc lung tung.”
Quan tâm chu đáo, nhưng cũng rất khách sáo.
Bọn họ quen nhau 4 năm, làm việc cũng được 3 năm, nửa năm gần đây, còn làm việc cả trên giường.
Đối với Hứa Diên, cô không thể chỉ là một người bạn bình thường, chút tự tin này, Phạm Giang vẫn có.
Nhưng chính bởi bọn họ không phải bạn bè bình thường, thế nên sự ấm áp của Hứa Diên mới ít ỏi tới vậy, sợ dùng từ quá cảm xúc, ngược khiến sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên mơ hồ, đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Phạm Giang hiểu rõ Hứa Diên, hiểu được trên một ý nghĩa nào đó, chính là bởi anh trân trọng người bạn như cô, nên mới bỏ quên bản chất nữ tính của cô.
Buổi tối nửa năm trước là điều ngoài ý muốn, album mới của Hứa Diên bán chạy, Phạm Giang là người lập công. Hứa Diên ghét việc ra ngoài phải ăn mặc kín mít lảng tránh phóng viên, đành chuẩn bị rượu ở nhà, mời mấy người bạn thân thiết tới đánh chén. Trên bàn ăn, Phạm Giang ngồi cạnh Hứa Diên, bị uống không biết bao nhiêu ly rượu chúc mừng, cuối cùng hai người đều say cả rồi. Đợi những người khác về hết, bọn họ vẫn ngồi đó cụng ly.
Nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ, uống càng nhiều rượu, màn đêm càng sậm, thì con người càng dễ tổn thương. Mà hai người bị tổn thương ở cạnh nhau, khó tránh sẽ làm ra chuyện hồ đồ.
Thực ra Phạm Giang không nói rõ được ai là người lấn tới trước, dù sao không khí đã được lên men tới mức đó, thực ra có lúc chỉ là sự mất khống chế trong một phút, lập tức sẽ trở thành tín hiệu bắt đầu. Mà ký ức của kẻ say thì không đáng tin.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phạm Giang cảm thấy toi rồi.
Trước khi bị loại ra khỏi cuộc chơi, cô nhanh chóng bày ra dáng vẻ không để ý trước, tựa như tối đó cô không mang theo bất kỳ tình ý gì, mà chỉ là chút ấm áp và an ủi hằng mong muốn sau khi không tìm thấy người tri kỷ trong thành phố rộng lớn này.
Cô nhìn thấy rõ, quai hàm đang căng cứng của Hứa Diên đã thả lỏng.
Cô còn có thể tự giễu cợt, nhìn này, Hứa Diên cũng sợ mất đi người bạn là cô.
Chuyện này, có lần một sẽ có lần hai, nhưng xảy ra không thường xuyên, dù sao bọn họ không phải là đôi tình nhân đang yêu đương nồng say, chỉ là muốn tìm kiếm chút ấm áp trên người đối phương lúc đau đớn nhất, tựa như quên đi mọi phiền não đau khổ của trần thế trong khắc ấy.
Những lần sau đó đa phần là ở nhà Phạm Giang, vì chỗ cô ở an toàn hơn hẳn, không giống ở chỗ Hứa Diên, là một ca sĩ đang được chú ý. Cô chỉ là một tác giả viết lời mà nhiều người chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp, không phóng viên nào nhòm ngó chỗ ở của cô.
Phạm Giang đưa cho Hứa Diên một chiếc chìa khóa.
Cô nhớ lúc đặt chìa khoá vào tay Hứa Diên, anh gần như cau mày ngay tức khắc, đôi môi lập tức mím thành một đường thẳng. Vậy là Phạm Giang liền bỏ ngay lòng tham muốn thăm dò, cố tỏ ra bình thản, tựa như tự nhiên lắm mà nói: “Để lại một cái dự phòng ở chỗ anh.”
Ý của cô là, anh muốn tới lúc nào thì tới lúc đó. Nhưng quả nhiên, Hứa Diên chỉ nói: “Được, nếu cần thì cô tới tìm tôi.”
Cô nào cần thứ dự phòng này.
Hứa Diên chưa từng sử dụng cái chìa khoá đấy, ngoại trừ sự quấn quýt thể xác, các vấn đề khác, hai người khi giao tiếp vẫn có chừng mực. Mỗi lần cần tới, họ đều sẽ dặn trước một cách cẩn thận, giống như học sinh hỏi giáo viên, chung quy phải khách sáo hỏi xem đối phương có tiện hay không trước.
Đôi lúc mất ngủ, Phạm Giang nhớ tới chuyện này sẽ cảm thấy phiền não, thậm chí còn định nói dối là mất chìa khoá rồi, dù sao cũng muốn để anh tới mở cửa một lần. Nhưng sau đó nghĩ lại, thôi vậy.
Sợ anh nhân cơ hội này trả lại chìa khóa luôn.
Cô thích anh đơn phương, thế nên sự lo lắng và sợ hãi của cô nhiều hơn anh nhiều.
Phạm Giang cảm thấy người hơi lạnh, bừng tỉnh lại trong hồi ức, nhanh chóng đắp chăn cẩn thận, đắp kín cả người, không thèm nghĩ tới câu trả lời quan tâm lịch sự đó nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc.
Ngủ liên tục mấy ngày, Phạm Giang đã khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Hứa Diên cũng gửi tin nhắn tới hỏi han. Phạm Giang không hề nghi ngờ gì, nếu như có ngày nào đó cô sốt cao rồi, Hứa Diên chắc chắn sẽ kịp thời phát hiện và đưa cô tới bệnh viện. Nhưng cô cũng hiểu rõ, khi chuyện chưa đến nước đó, Hứa Diên thậm chí sẽ không thèm tới thăm cô, bởi vì anh luôn khống chế mọi việc trong phạm vi đơn giản, dễ dàng nhất, anh không mong mọc thêm quá nhiều điều ám muội.
Dù sao lần trước khi anh dành ra cả trái tim mình, chẳng có được kết quả tốt đẹp gì.
Nhưng Phạm Giang không hiểu, một mối tình đã qua đi, sao có thể ảnh hưởng đến Hứa Diên hơn 3 năm
Phạm Giang mở mạng ra, bắt đầu tìm kiếm tất cả những gì liên quan tới Hứa Diên, trước khi viết lời, cô luôn làm vậy. Nói là tìm linh cảm, thực ra cũng là để tìm cảm xúc. Đôi lúc Phạm Giang sẽ lo lắng, nếu như có một ngày cô không thích Hứa Diên nữa, cô còn thể viết ra những lời ca rung động lòng người hay không. Nhưng nỗi lo lắng này chỉ là thoáng qua, Phạm Giang không tìm được cách giải quyết, nhưng cô thông minh lựa chọn cách trốn tránh.
Trong đa số video của Hứa Diên, thậm chí còn tìm được vài dấu tích của người yêu cũ, fans gọi đó là “kẹo quá hạn”. Nhưng với Phạm Giang mà nói, đây là là con dao như hình với bóng suốt mấy năm nay, chưa từng quá hạn. Nhưng dùng thứ này để kích thích sáng tác, đúng là rất có tác dụng, vậy là cô không nhịn nổi cứ thế tự ngược xem từng cái từng cái.
Phạm Giang không khỏi nghĩ, Hứa Diên liệu có biết, anh cũng sẽ có ánh mắt dịu dàng thế này không.
Phạm Giang rất xinh đẹp, là một người bình thường xinh đẹp, có khi còn có thể chạm tới level diễn viên. Nhưng vẻ đẹp của Nhiếp Lăng Tử lại là hàng top trong diễn viên. Đom đóm sao có thể tranh với mặt trăng. Đôi lúc Phạm Giang cũng thầm oán, đoán mò có khi bên trong Nhiếp Lăng Tử trống rỗng, chẳng được tài hoa và thú vị như cô, nhưng đến khi nghĩ lại lại thấy bản thân mình vô tri vô vị, lại còn keo kiệt. Bất kể thế nào, chỉ riêng vỏ bọc của Nhiếp Lăng Tử cũng đã thắng chắc, thứ bên trong mà cô không hiểu chưa chắc đã không thú vị, nào tới lượt yêu quái như cô nói mấy lời chua ngoa chứ.
Thế là sau đấy cô không nghĩ vậy nữa.
Cô chỉ buồn thôi, cuộc chia tay đã nuôi sống mấy chục công ty truyền thông đó, cuối cùng cũng chỉ có một mình Nhiếp Lăng Tử vượt qua.
Phạm Giang bắt đầu viết lời.
Lần này Hứa Diên xuất bản ca khúc đơn, so với phong cách lúc trước, cảm giác buồn bã lần này ít hơn nhiều. Nếu dùng thời tiết so sánh thì tựa như cơn mưa phùn nhỏ, hơi ẩm ướt, khiến người ta hơi ghét bỏ. Nhưng mọi người đều biết, mưa phùn mưa không lâu, cuối cùng trời vẫn sẽ sáng.
Phạm Giang dành cả một ngày viết xong lời, lại dành nửa ngày sửa lại, cuối cùng tốn nửa ngày nữa đặt tên bài. Lúc có linh cảm, cô cũng được coi là một tác giả viết lời cao tay rồi.
Phạm Giang gửi bài hát “Một thuyền chìm, trăm buồm giương” cho người quản lý của Hứa Diên.
Thực ra hồi trước, cô sẽ gửi luôn cho Hứa Diên nữa, bởi vì cô hy vọng Hứa Diên có thể nhìn thấy tài năng của mình, nhìn thấy sự cộng hưởng giữa cô và anh.
Có lẽ là do bệnh nặng mới khỏi, rõ ràng chỉ gửi thêm cho một người, cô cũng cảm thấy mệt không muốn động tay động chân.
Bài hát này viết lời rất thuận lợi, trong khoảng thời gian đó, Phạm Giang và bên phía Hứa Diên chỉ sửa lại đúng ba lời là coi như xong xuôi, Phạm Giang lấy được tiền viết lời lần này.
Ba năm trước, tiền viết lời này không tính là ít, nhưng ngày hôm nay sau ba năm, cũng không tính là nhiều. Ba năm nay Phạm Giang chưa từng nhắc tới chuyện tăng giá, quản lý đương nhiên cũng không chủ động nhắc tới. Thực ra hoán đổi vị trí mà nghĩ, Phạm Giang cũng hiểu, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ, lần sau tăng giá vậy.
Bởi vì bận ra bài đơn, Hứa Diên và Phạm Giang lâu lắm không liên lạc. Nửa tháng sau, Phạm Giang mới nhận được tin nhắn của Hứa Diễn: “Tối nay cô rảnh không?”
Anh chắc chắn rất mệt, Phạm Giang nghĩ, nhưng tin nhắn trả lời của cô lại là: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Cô rảnh, nhưng cô không muốn ra ngoài.
Hứa Diên hình như cũng không muốn ra ngoài: “Đến nhà cô được không?”
Phạm Giang hơi sững người, trả lời: “Lần trước khỏi bệnh chưa dọn dẹp, trong nhà toàn mùi bệnh, anh đừng tới nữa, kẻo lại bị bệnh.”
Cơn cảm của cô đã khỏi nửa tháng rồi, ngày nào cũng mở cửa sổ thông gió, nào có mùi bệnh.
Hứa Diên cũng hiểu, đây rõ ràng chỉ là Phạm Giang viện cớ để từ chối, vậy là dòng chữ đang nhập đột nhiên biến mất, đối phương im lặng một hồi, cuối cùng gửi tới một cái kết hoàn hảo: “Được, vậy cô nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Phạm Giang trả lời: “Cảm ơn.”
Vốn dĩ là một người lịch sự quan tâm, giờ biến thành hai người lịch sự tới cùng.
Phạm Giang nghĩ, nếu đổi lại là hồi trước, chắc chắn cô sẽ không dằn được lòng mà đi đoán mò lời cuối của Hứa Diên là gì, liệu có chút hi vọng gì với cô không. Nhưng giờ, cô lười nghĩ rồi, nhắn xong câu “cảm ơn” cuối cùng, cô lại thở ra một hơi thật dài, thoải mái hơn nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT