Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng khi trở về thành Lăng Dương họ sẽ được chào đón nồng nhiệt đến thế.

Mặc dù bản thân bọn họ nghĩ muốn điệu thấp, nhưng không thể ngăn những tu sĩ khác tham gia thi đấu trở về trước đã đem sự tích của cậu và Tần Di tuyên truyền khắp nơi trong thành.

Trong nhất thời dòng người hiếu kỳ gần như vây kín cổng thành.

Nếu không phải Thẩm Đình kịp thời xuất hiện, có lẽ bọn họ còn bị chặn ở cửa thành không vào được.

Thông thường, vào những lúc như thế này, Lục Tu với tư cách là chủ thành sẽ xuất hiện để chào đón các tu sĩ và bày tỏ sự xem trọng của mình đối với cuộc thi này.

Nhưng lần này Lục Đình Tiêu bất ngờ thi rớt, Lục Tu thực sự không có mặt mũi đi gặp người nên không ra ngoài.

Bản thân Lục Đình Tiêu cũng cảm thấy xấu hổ với gia đình, dọc đường anh ta không hề xuống xe, thậm chí sau khi trở về còn trốn trong phòng không nói một lời.

Lần này Lục Đình Tiêu thất bại, không hoàn toàn là do lỗi của anh ta, hay nói cách khác, lúc đó anh ta bị yêu ma mê hoặc tâm trí rồi?

Mặc dù ngày thường anh ta rất thích Lâm Cẩn Du, nhưng anh ta không biết tại sao khi đó Lâm Cẩn Du vừa khóc, trái tim anh ta liền mềm nhũn, ma xui quỷ khiến liền đem ngọc bài của mình ra.

Ngay cả khi đó Lâm Cẩn Du đã giải thích với anh ta rằng ném Kỳ Trường Tinh ra ngoài là vì để tránh toàn quân của họ bị diệt, dù sao Kỳ Trường Tinh cũng là người đến từ thành khác, không có tình cảm sâu sắc, chỉ có thể làm như vậy.

Bảo Lục Đình Tiêu đừng trách cậu ta.

Lục Đình Tiêu khi đó nghe vào, cảm thấy Lâm Cẩn Du coi mình như bản thân cậu ta, trong lòng có chút cảm động.

Sau đó, Lâm Cẩn Du rèn sắt khi còn nóng muốn ngọc bài của anh ta, mà anh ta hiếm khi hồ đồ lại đồng ý.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lục Đình Tiêu cảm thấy hình như não mình bị úng nước rồi, tại sao Lâm Cẩn Du nói cái gì anh ta cũng tin cái đó?

Mặc dù Lâm Cẩn Du đã hứa với anh ta rằng trước khi đến Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ kết thành đạo lữ với anh ta, để sau khi họ đi, họ có thể chia sẻ vinh nhục cùng nhau, cũng đã đưa tín vật cho anh ta.

Nói rằng có cậu ta giúp đỡ, Lục Đình Tiêu chắc chắn sẽ sớm vào được nội môn.

Lúc đó nghe được những lời này, Lục Đình Tiêu cảm thấy cũng có lý, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Lâm Cẩn Du thật sự thích anh ta, tại sao không tặng ngọc bài cho anh ta? Mà lại muốn ngọc bài của anh ta?

Lục Đình Tiêu trong lòng có chút nặng nề.

Lúc này, anh ta xoay người ngồi dậy trên giường, lấy ra tín vật mà Lâm Cẩn Du đã đưa cho anh ta, mở cửa đi tìm Lục Tu.

Lục Tu đang buồn phiền trong thư phòng.

Không phải ông ấy không muốn nổi giận với Lục Đình Tiêu, chẳng qua Lục Đình Tiêu là đứa con trai duy nhất, được người vợ quá cố của mình lưu lại, ngày thường cũng rất chín chắn hiểu chuyện, tu luyện cũng rất có tiến bộ.

Lần này chỉ có thể nói là Lục Đình Tiêu phát huy không tốt, Lục Tu cũng không muốn trách anh ta, ông ấy sợ trách cứ Lục Đình Tiêu sẽ khiến cho Lục Đình Tiêu có tâm lý không tốt, đến lúc vào tông môn lại có biểu hiện sa sút.

Chỉ là Lục Tu không ngờ rằng Tần Di lại lợi hại đến thế?

Nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy cảm thấy có lẽ Hỏa linh căn của Tần Di đúng lúc khắc chế Lục Đình Tiêu, hơn nữa đối thủ cũng có Kim linh căn, điều này giúp cho Tần Di hiểu quá rõ về Lục Đình Tiêu, vì vậy Lục Đình Tiêu mới chịu thua.

Lục Tu chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Đúng lúc này–

“Phụ thân, con có chuyện muốn nói với người.”

Lục Đình Tiêu đột nhiên xuất hiện, hốc mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt lạnh lùng, có gì đó không ổn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Đình Tiêu, Lục Tu hơi giật mình, nói: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Lục Đình Tiêu lắc đầu, chỉ đưa tay ra, đặt một tấm ngọc bài lên bàn trước mặt Lục Tu, trầm giọng nói: “Phụ thân, con mong người đến Lâm gia cầu hôn càng sớm càng tốt. Con muốn kết thành đạo lữ với Lâm Cẩn Du.”

Lục Tu giật mình trong giây lát, sau đó lập tức định thần lại, ông ấy gật đầu nói: “Con nói đúng, bây giờ thân phận của Lâm Cẩn Du đã khác, hơn nữa Thẩm gia đã khôi phục quyền lực, nói không chừng Thẩm Thanh Ngạn sẽ lại đến Lâm gia để hỏi cưới, chúng ta phải nhanh trước một bước mới được”.

Lục Đình Tiêu yên lặng gật đầu, không nói nhiều.

Lục Tu thấy tâm trạng Lục Đình Tiêu không ổn, chỉ nghĩ là vì anh ta đã thua tỷ thí nên an ủi: “Đình Tiêu, con yên tâm, chuyện này ta sẽ giúp con làm, ta hứa sẽ làm thật tốt, phụ thân con làm thành chủ nhiều năm như vậy, chút mặt mũi này vẫn còn. Hơn nữa, năm đó là Lâm gia từ hôn trước, Thẩm gia hiện tại muốn quay đầu ăn cỏ cũ có lẽ cũng không nhanh như vậy.”

Ánh mắt Lục Đình Tiêu khẽ động, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm: “Cảm ơn phụ thân.”

Lục Đình Tiêu nói xong liền xoay người rời đi.

Thấy vậy, Lục Tu không khỏi hơi nhíu mày, ông ấy không biết Lục Đình Tiêu đang nghĩ gì.

Thực ra suy nghĩ của Lục Đình Tiêu rất đơn giản, anh ta nhất định phải kịp thời ngăn chặn tổn thất, nếu Lâm Cẩn Du không giữ lời hứa, anh ta sẽ thực sự không thân không thích một mình không ai giúp đỡ khi đến Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Huống chi trong bí cảnh Lâm Cẩn Du đã đắc tội với Tần Di, Kỳ Trường Tinh và những người khác, những người đó nhất định cho rằng anh ta và Lâm Cẩn Du là cùng một giuộc.

Hiện tại bí cảnh đã đóng cửa, chứng cứ không còn lưu lại, quyết định khi đó của anh ta là tự mình làm ra, cho dù muốn cạch mặt Lâm Cẩn Du, anh ta cũng không có tư cách.

Trừ bỏ làm như vậy, không còn lựa chọn nào khác.

· ·

Thẩm gia

Bầu không khí ở Thẩm gia khác hẳn Lục gia, rất náo nhiệt.

Liễu Nhứ Lam biết con trai và con rể của mình không chịu thua kém như vậy, đã sớm nấu một bàn lớn thức ăn ngon lành, chờ họ trở về.

Bàn ăn cũng đặc biệt được đặt ở trước đình nhỏ gần hồ nước bên hòn non bộ, gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng.

Bầu không khí dễ chịu.

Tần Di lần này là đại công thần, cũng là lần đầu tiên hắn dùng bữa nghiêm túc như vậy với Thẩm gia, vì vậy từ đầu đến cuối, Thẩm Đình, Liễu Nhứ Lam, bao gồm cả Thẩm Thanh Ngạn, đều âm thầm nâng ly chúc mừng hắn.

Tần Di thực sự vui tận đáy lòng, cảm thấy tương lai đáng được mong đợi, cho nên cũng không từ chối, không chú ý liền uống rất nhiều.

Lúc này, Tần Di hơi ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế, môi mỏng mím chặt, trên khuôn mặt thon gầy hiện lên một vệt đỏ ửng, đôi mắt màu đỏ dường như có chút mông lung, giống như phủ một tầng hơi nước, nhìn từ xa xa, vậy mà có chút mùi vị quyến rũ.

Chỉ là động tác đặt tay lên trán của hắn đã nói cho mọi người biết rằng hắn thực sự không thể uống nữa.

Nhưng Thẩm Thanh Ngạn nào có ý đồ xấu gì đâu? Ai biểu một đường ngồi trên xe ngựa vừa rồi anh đã phải ăn hết thức ăn cho chó, hiện tại tâm tình không vui, không khỏi âm thầm muốn cùng Tần Di uống thêm vài chén.

Kết quả là Thẩm Thanh Ngạn vừa đưa tay cầm cái bình lên, Thẩm Thanh Đường liền giơ tay nắm lấy tay đang rót rượu của Thẩm Thanh Ngạn, nói: “Đại ca.”

Thẩm Thanh Ngạn cau mày: “Sao, muốn bênh vực?”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường không đổi, cậu chỉ cười nhẹ nói: “Đại ca còn trêu chọc Lan Đình như vậy, khi nào huynh tìm được tẩu tẩu, đệ cũng sẽ làm như vậy.”

Thẩm Thanh Ngạn: …

Thực sự là lời nên nói thì nói, lời không nên nói thì đừng nói.

Thẩm Thanh Ngạn ngay lập tức mất hứng thú – phải biết rằng trước bữa ăn, có người từ Lâm gia nghi ngờ đến đây để nghe ngóng tình hình.

Nếu như nói trước khi tiến vào bí cảnh, Thẩm Thanh Ngạn còn mơ hồ có chút tâm lý may rủi đối với Lâm Cẩn Du, nhưng bây giờ tâm lý này đã hoàn toàn bị đập tan bởi sự ra tay tàn nhẫn của Lâm Cẩn Du đối với Kỳ Trường Tinh lúc đó.

Xúi quẩy, đúng là xúi quẩy.

Sự im lặng của Thẩm Thanh Ngạn đã cho Thẩm Thanh Đường một cơ hội.

Thẩm Thanh Đường lúc này mới rút tay về, nhân cơ hội bình tĩnh đứng dậy nói với Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam: “Phụ thân, mẫu thân, Lan Đình và con đã uống nhiều rồi, để con dìu chàng ấy về nghỉ ngơi trước nhé.”

Ngoại trừ Thẩm Thanh Ngạn sẽ trêu chọc Thẩm Thanh Đường, thì Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam đều trăm phần trăm cưng chiều Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường vừa mở miệng, họ lập tức đồng ý, sai người hầu đỡ Tần Di trở về.

Thẩm Thanh Ngạn yên lặng đặt đũa xuống: Ôi, bất công mà.

· ·

Người hầu đỡ Tần Di đến phòng ngủ của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường để người hầu lui xuống.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng ôm lấy Tần Di đang loạng choạng, dỗ hắn nằm xuống giường.

Tần Di bây giờ tương đối nghe lời, nằm ngửa không nhúc nhích.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường thầm cười một tiếng, cũng không ghét bỏ Tần Di cả người đầy mùi rượu, cúi người vòng tay qua vai Tần Di, sau đó rướn người hôn nhẹ Tần Di một cái: “Ngoan nào, chàng ở yên đây nhé, em đi một lát rồi về.”

Lông mi dài của Tần Di khó khăn run lên, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút mơ màng.

Thẩm Thanh Đường thấy vậy lắc đầu cười, cũng không thèm để ý nữa, nhanh chóng kéo rèm giường xuống, sau đó xoay người đi ra phòng ngoài.

Sau khi đến phòng ngoài, Thẩm Thanh Đường trước tiên bật bếp than, đổ nước sôi, sau đó bỏ nguyên liệu giải rượu vào.

Nguyên liệu giải rượu của Thẩm Thanh Đường đơn giản chỉ là táo gai, vỏ quýt, bột gừng, v.v., cộng với đường phèn và ô liu.

Chua chua ngọt ngọt dễ uống.

Các nguyên liệu giải rượu cần đun sôi một lúc, vì vậy Thẩm Thanh Đường muốn quay lại xem Tần Di có ngủ quên hay có bị nôn không.

Kết quả cậu vừa đứng dậy, một thân ảnh mảnh khảnh ấm áp nồng nặc mùi rượu đã ở sau lưng cậu.

Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, ngay sau đó, cậu đã bị hắn ôm lấy eo.

Thẩm Thanh Đường: !

Tần Di đúng là uống say, nhưng hắn biết mình muốn gì khi say, lúc này hắn ôm Thẩm Thanh Đường lảo đảo đi vào trong phòng.

Đồng thời còn rất không có “kiểm điểm” mà cúi đầu xuống vừa cọ vừa ngửi chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Thẩm Thanh Đường.

Mặt nạ của Tần Di làm bằng gỗ, không được mài giũa nhẵn nhụi, cọ vào làn da non nớt của Thẩm Thanh Đường liền lập tức xuất hiện vài vết đỏ.

Thẩm Thanh Đường vừa dở khóc dở cười vừa xấu hổ, không dám giãy giụa, sợ Tần Di thả mình xuống.

Cậu chỉ có thể duỗi tay ôm chặt lấy cổ Tần Di, vừa trốn vừa bất đắc dĩ cười cười, thấp giọng nói: “Lan Đình, đừng quậy.”

Không nói câu này còn đỡ, kết quả vừa dứt lời, Tần Di trầm mặc một hồi, trái lại còn quậy hăng hái hơn.

Thẩm Thanh Đường: …

Nhưng hiếm lắm mới được thấy Tần Di say đến thế, giống như một đứa trẻ to xác vậy.

Thẩm Thanh Đường không nỡ trách hắn, dứt khoát để mặc Tần Di ôm đi.

Lợi dụng sức mạnh của rượu, Tần Di một hơi ôm Thẩm Thanh Đường đến bên giường, đặt cậu lên giường.

Kết quả là dưới chân hắn không vững, chớp mắt lại đột ngột đè lên.

Thẩm Thanh Đường bị Tần Di đè xuống, nhất thời kêu lên một tiếng.

Kết quả là ngay sau đó, Tần Di hơi nâng người lên, vươn tay vuốt ve gò má của Thẩm Thanh Đường.

Lúc này Tần Di còn đang say khướt, hai mắt hơi say màu đỏ rượu, lông mi thật dài mơ mơ màng màng run lên.

Lòng bàn tay hắn nóng vô cùng, đầu ngón tay chai sạn vô tư vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Thẩm Thanh Đường, khiến Thẩm Thanh Đường vừa muốn trốn, lại vừa tò mò.

Cậu muốn nhìn xem, rốt cuộc Tần Di muốn làm cái gì?

Thẩm Thanh Đường vừa nghĩ đến điều này, Tần Di đã rướn người tới, áp vào môi Thẩm Thanh Đường, hôn ngấu nghiến.

Mùi rượu đánh úp tới nhưng không khiến người chán ghét, nhưng đôi môi nóng bỏng đột ngột chạm vào khiến trái tim Thẩm Thanh Đường có chút hoảng loạn.

Nhưng hành động tiếp theo của Tần Di lại khiến Thẩm Thanh Đường vừa bất lực vừa buồn cười.

Không giống như những gì được viết trong thoại bản, sau khi Ma tôn hoặc Tiên tôn uống rượu, họ sẽ biến thành các kiểu dáng vẻ quyến rũ động lòng người.

Còn Tần Di uống rượu vào lại giống như một đứa trẻ tò mò, hôn cậu trước một cái, rồi lại tiếp tục hôn cậu mấy cái.

Cứ ôm Thẩm Thanh Đường như vậy, hôn lên đôi môi mềm mại thơm ngát kia, nhưng không hôn sâu, giống như đứa trẻ đang ăn kẹo, liếm qua liếm lại, không có bầu không khí chút nào.

Thẩm Thanh Đường vốn có vài ý nghĩ kiều diễm trong đầu, nhưng cuối cùng lại bị một con gà như Tần Di mổ cho mấy cái, bị hôn đến mức không còn biết gì.

Mấu chốt là Tần Di không có biết nặng nhẹ, cứ hôn như vậy mấy lần, đã va vào răng của Thẩm Thanh Đường mấy lần, cảm giác nếu còn hôn nữa, môi sẽ bị rách mất.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường thật sự không còn cách nào khác, đành phải đẩy nhẹ Tần Di: “Đừng hôn nữa, bị rách rồi.”

Tần Di: ?

Tần Di nhướng mắt có chút nghi hoặc.

Bắt gặp ánh mắt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường ngây người một chút, sau đó bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt có chút đỏ bừng của Tần Di, nhẹ giọng nói: “Chàng không biết cũng không sao, em dạy chàng.”

Tần Di tiếp tục thắc mắc.

Nhưng lần này, trước khi Tần Di có thể nói hết nghi ngờ của mình, hàng mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, cậu chậm rãi tiến về phía trước.

Nụ hôn của cậu mềm mại ngọt ngào, động tác vô cùng tinh tế, chỉ cần chạm vào đã khiến cả người Tần Di theo bản năng căng lên.

Nụ hôn dần sâu hơn.

Những ngón tay trắng nõn của Thẩm Thanh Đường lặng lẽ vuốt ve sườn mặt Tần Di, vén những sợi tóc lòa xòa bên tai hắn, vuốt ve đến tận mang tai.

Những động tác nhẹ nhàng này, kết hợp với nụ hôn của Thẩm Thanh Đường, lập tức khiến Tần Di đã say lại càng say hơn.

Dần dần, Tần Di không kìm được vươn tay ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường cảm nhận được điều này, hàng mi dài run lên, vừa định vươn ngón tay nhẹ nhàng móc thắt lưng của Tần Di ra, cậu chợt phát hiện——

Tần Di hình như…

Một chút cũng không có…

· ·

Sau thời gian nửa tách trà, Thẩm Thanh Đường nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu mím môi, lần đầu tiên có chút tức giận mà phớt lờ người ta.

Tần Di say khướt vẫn vô thức ghé đầu vào chiếc cổ trắng nõn của cậu mà mè nheo, giống như một con chó lớn mà quyến luyến ôm lấy cậu, ngửi hương thơm trên cơ thể cậu.

Thẩm Thanh Đường sống không có gì luyến tiếc: …

Một cước đá chết cho rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play