Cô tiến lên vén chiếc màn ngăn cách ấy sang một bên.
Trước mặt cô là một Nhan Lục Tần đang ngồi bấm điện thoại, cánh tay phải đã được băng bó lại cẩn thận.
Cô không ngờ rằng chiếc giường của anh lại cách cái rèm che này khá xa, khoảng tầm 2 mét gì đấy.
Nhìn thấy Lý Y Nhiên đến, sắc mặt của Nhan Lục Tần trở nên khó chịu.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt vô cùng ghét bỏ, giống như đang nhìn tội đồ vậy.
Lý Y Nhiên ngập ngừng tiến đến đứng cạnh giường của anh.
Cô mở lời hỏi thăm:
"Anh ổn chứ? Có bị thương nặng lắm không?
Nhan Lục Tần im lặng xem điện thoại, không thèm để ý đến cô.
Thái độ hôm nay của anh làm Y Nhiên cảm thấy anh ấy đang cô lập cô vậy.
Mới hồi sáng vẫn còn tươi cười nói chuyện với cô, vậy mà đến tối lại bày ra bộ mặt lạnh lùng y như hôm qua vậy? Chẳng lẽ anh đang ghen sao? Lý Y Nhiên ngồi xuống cạnh giường của anh, cô tiếp tục hỏi:
"Anh đang bị thương mà, nên nghỉ ngơi mới phải chứ! Đừng làm việc nữa."
Nhan Lục Tần liếc nhìn cô với ánh mắt vô cùng đáng sợ, anh giơ chiếc điện thoại lên cho cô xem.
Trước mắt cô là hình ảnh cô bị Trần Tinh Húc kéo chạy khỏi đám côn đồ và ảnh cô đi vào nhà của anh.
Lý Y Nhiên giật mình.
Tại sao anh ấy lại có những tấm ảnh này? Lẽ nào có người theo dõi cô rồi chụp gửi cho Nhan Lục Tần sao?
Lý Y Nhiên lắc đầu lia lịa, cô nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Không như anh nghĩ đâu, đây là đàn anh năm bốn, anh ấy mời em về uống tách cà phê thôi, tụi em không có quan hệ gì cả!"
Nhan Lục Tần lạnh lùng đáp: "Nếu không có quan hệ gì thì tại sao em phải giải thích với tôi?"
Lý Y Nhiên cảm thấy câu này khá là quen thuộc.
Hình như nó na ná giống với tôi hôm trước lúc cô vạch trần bộ mặt đang ghen của Nhan Lục Tần.
Cơ mà lúc đó cô nói câu đó rất hợp lý, còn bây giờ Nhan Lục Tần nói câu đó cô thấy nó thực sự rất là vô lý.
Y Nhiên liền phản bác lại anh:
"Nè, hôm nay anh bị sao vậy? Có ghen thì cũng phải ghen cho đúng chứ!"
Nhan Lục Tần bị chọc trúng tim đen liền thẹn quá hóa giận, lớn tiếng với cô: "Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy em nữa!"
Lý Y Nhiên phụng phịu hai má, tỏ vẻ khóa chịu.
Cô trực tiếp đè anh xuống giường bệnh, đặt một nụ hôn sâu lên môi anh.
Nhan Lục Tần bị tấn công bát ngờ, cả người đều cứng đờ, không biết nên làm gì tiếp theo.
Y Nhiên tức giận cắn mạnh vào môi anh, mùi máu lại nồng lên.
Nhan Lục Tần nhanh chóng đẩy cô ra rồi chất vấn:
"Em làm gì đấy? Sao tự nhiên lại...!"
Chưa để anh nói tiếp, Lý Y Nhiên lại cưỡng hôn anh tiếp.
Bàn tay cô đan xen với tay của anh, nắm thật chặt vào nhau.
Nhan Lục Tần mặc dù lúc này đang rất giận cô, nhưng hành động nhiệt tình này của Y Nhiên khiên anh không thể nhịn được mà muốn ăn cô ngay lập tức.
Anh dùng lực lật ngược tình thế, đẩy ngã cô nằm xuống giường.
Hai bàn tay anh khóa chặt lấy hai tay của cô.
Khuôn mặt cả người lúc này đã đỏ bừng lên, vậy mà đôi mắt mà Nhan Lục Tần nhìn cô vẫn chứa đầy sự tức giận trong đó.
"Đừng nghĩ dùng sắc đẹp là có thể quyến rũ được tôi! Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một cái hợp đồng rác rưởi thôi!"
Nghe câu này của anh, khuôn mặt Lý Y Nhiên rơi vào trầm lặng.
Đồng tử của cô mở to nhìn người đàn ông trước mắt, thể hiện rõ sự thất vọng và đau lòng.
Cô không kìm được nước mắt mà rơi xuống.
Cặp má hồng của cô lã chã những giọt nước mắt đau khổ.
Mặc dù đây không phải lần đầu Nhan Lục Tần lớn giọng với cô, tuy nhiên lần này thực sự lời nói của anh đã làm tổn thương đến trái tim cô.
Nhìn thấy cô khóc, Nhan Lục Tần bắt đầu cảm thấy bối rối, anh nhẹ nhàng buông hai tay của cô ra rồi gạt đi nhưng giọt nước mắt ấy.
Đôi mắt anh đã dịu đi cơn giận dữ được một chút.
Ngữ khí của anh cũng lắng xuống:
"Xin lỗi, đừng khóc nữa! Tôi...!không cố ý làm em đau."
Lý Y Nhiên nghẹn ngào đáp: "Vậy sao anh còn cọc cằn với em chứ? Anh không tin em sao?"
Nhan Lục Tần rơi vào trầm lặng.
Anh không nói gì thêm nữa.
Quả thật anh đã dấy nên rất nhiều nghi ngờ về cô.
Nghi ngờ về tình cảm cô dành cho anh, nghi ngờ về mối quan hệ của cô với mấy người bạn khác giới.
Nhưng anh cũng rất sợ để mất cô.
Từ khi gặp được cô thì cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn.
Trái tim anh cảm nhận được một tình yêu ấm áp và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Nụ cười của Y Nhiên như một tia nắng chiếu ngang qua cuộc đời lạnh giá của anh vậy.
Anh vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, "Em sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?"
Lý Y Nhiên sững người lại vài giây.
Cô không khóc nữa mà cười một cách vui vẻ đáp lại anh: "Đó là chuyện đương nhiên rồi! Em sẽ luôn ở bên cạnh anh mà!"
~Hết phần 1~