Không khí vui vẻ xung quanh Nhan Nghiên Hiên và Diệu Nhi đã cô lập luôn bọn côn đồ trước mặt.

Điều này làm cho Đàm Tẫn vô cùng tức giận, hắn tiến đến xách cổ áo của Nhan Nghiên Hiên lên, ánh mắt vô cùng u ám nhìn cậu.
"Mày từ đâu chui ra vậy hả? Biến nhanh đi không là tao cho mày ăn đủ đấy."
Nhan Nghiên tỏ vẻ khá bất ngờ, cậu hờ hợt đáp: "Ủa, mấy người đứng nãy giờ ở đây á hả? Sao nãy tôi không thấy nhỉ?"
Đàm Tẫn tức sôi máu hét lớn vào mặt cậu: "Bọn tao đứng một đống ở đây nãy giờ rồi! Bộ mày bị mù hả?"
Nhan Nghiên Hiên nắm chặt lấy bàn tay của Đàm Tẫn.

Khuôn mặt hào hững vừa nãy của cậu liền biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt xanh lá của cậu thể hiện rõ sự khinh thường của mình.

Cậu vận lực, bẻ gãy luôn cổ tay của hắn.
"Tôi ghét nhất là mấy người dám đụng vào đồ của tôi đấy!" Cậu đột nhiên quay sang phía Diệu Nhi rồi nở một nụ cười tươi tắn, "Nhưng mà chị có thể làm gì em cũng được á! He! He!"
Diệu Nhi cảm thấy người con trai trước mặt mình khá kì lạ.

Vừa nãy còn bày bộ mặt rất khó coi, nhưng chỉ trong tích tắc đã biến thành một cậu bé ngoan trước mặt cô.

Tuy nhiên, cậu lại mang cho cô cảm giác an toàn hơn bao giờ hết, thật sự rất hợp ý cô.
Đó là Nhan Nghiên Hiên trong mắt Diệu Nhi, còn trong mắt của bọn côn đồ chỉ có một câu để miêu tả cậu: "Tên này bị ngáo đá hả trời?"
Sự đáng sợ tỏa ra từ ánh mắt vừa nãy của Nhan Nghiên Hiên làm cho Đàm Tẫn cũng phải sợ đến run người, cớ thể mềm nhũn, không dám cử động.

Cánh tay phải cũng bị mất luôn cảm giác.

Hắn ta liền ra lệnh rút lui, đến bệnh viện xử lý vết thương trước.

Thằng đại ca không cần ra lệnh thì bọn chúng cũng chẳng dám xông lên tấn công Nhan Nghiên Hiên và Diệu Nhi.

Và thế là Đàm Tẫn được quân đội của mình vác đến bệnh viện nhanh chóng.

Bây giờ, chỉ còn lại Nhan Nghiên Hiên và Diệu Nhi đứng ở hiện trường.
Mặc dù đã đồng ý chơi game với cậu nhưng cô vẫn chưa biết tên người con trai trước mặt, nên trên đường đến quán cà phê, cô đã mở lời hỏi cậu:
"Có phải em nên giới thiệu bản thân cho chị biết không?"
Nhan Nghiên Hiên phấn khích trả lời cô: "À, em quên béng luôn! Em xin tự giới thiệu, em tên Nhan Nghiên Hiên, 20 tuổi, học ở trường XX, khoa cộng nghệ thông tin."
Cô cũng gật gật đầu vài cái và chợt nhận ra cái họ "Nhan" này của cậu trùng khớp với họ của Nhan Lục Tần.

Cô buộc miệng thốt lên:
"Lẽ nào...!em là em trai của Nhan tổng hả?"
Nhan Nghiên Hiên gật đầu đáp: "Đúng rồi! Sao thế chị?"
Lại là những lời đồn mà Diệu Nhi nghe từ mạng xã hội.

Bọn họ từng đồn rằng Nhan Nghiên Hiên là một người chơi game rất giỏi nhưng tính tình lại vô cùng cáu gắt và lạnh nhạt giống y đúc Nhan Lục Tần vậy.

Cậu ta cũng rất ghét tiếp xúc với người khác giới, vậy mà lại chủ động kết thân với cô sao? Chẳng kẽ cậu ta có ý đồ gì với cô chăng? Suy nghĩ đi, suy nghĩ lại thì cô nghĩ chắc là Nhan Nghiên Hiên thấy nick game của cô ở cấp cao thủ nên muốn kết thân thôi cũng nên.

Với lại cậu cũng đã ra mặt bảo vệ cô khi gặp đám côn đồ kia, tất cả đã đủ thấy rằng cậu là một người tốt.

Diệu Nhi gạt bỏ hết nghi ngờ đối với cậu.

Cô lại tươi cười nói:
"Ha! Ha! Hà! Không có gì, tại em đẹp trai hơn anh trai em nên chị với hỏi thế thôi à!"
Nghe được câu này của cô mà Nhan Nghiên Hiên vui như gặp mùa.

Trong lòng nở đầy những bông hoa tươi tắn.

Vui đến mức cậu muốn nhảy cẫng lên, nhưng đang ở trước mặt cô gái mà mình thích thì tốt nhất nên giữ hình tượng lại.

Mất công cô ấy lại có cái nhìn không tốt về cậu.
Không bao lâu sau, họ đã đến được quán cà phê của mẹ Diệu Nhi.

Cô nhiệt tình mời cậu vào trong làm cốc nước chanh đá để giải khát.

Mẹ cô lần đầu thấy con gái cưng của mình đưa một cậu bạn điển trai đến quán ngoại trừ Võ Nhị Nam ra, thì cảm thấy vô cùng phấn khích.

Bà ấy vui vẻ bê bánh trái ra mời Nhan Nghiên Hiên, tiện thể chào hỏi cậu.

"Cháu là bạn trai của Diệu Nhi đúng không? Lâu lắm rồi mới thấy nón dắt trai về nhà đó!"
"Phụt" Diệu Nhi đang uống nước giải khát, nghe câu này của mẹ cô làm cô giật mình phun hết nước vừa uống ra ngoài.

Cô ho khụ khụ nhưng vẫn phải lớn tiếng chất vấn mẹ mình:
"Mẹ nói gì kì vậy?"
Nhan Nghiên Hiên cũng ngại ngùng giải thích: "Ha! Ha! Không phải đâu ạ, cháu là bạn trên game của chị ấy thôi à!"
Mặc dù hiểu nhầm đã được hóa giải một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên, mẹ cô vẫn rất nhiệt tình tác thành cho hai người họ.
"Không sao, không sao, bây giờ không phải thì tương lại biết đâu lại đúng thì sao nè! Ai biết được đúng không?"
Diệu Nhi ngại đến đỏ hết cả mặt.

Có vẻ mẹ cô đợi đám cưới của con gái cưng rất lâu rồi.

Diệu Nhi vội vàng đẩy mẹ mình vào trong nhanh chóng, nếu còn để mẹ cô ở ngoài thêm một giây nào nữa thì chắc cô không dám nhìn mặt Nhan Nghiên Hiên quá..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play