Chưa kịp để Lý Thảo Mai nói tiếp thì hai bạn nữ đứng bên cạnh cô ta đã lên tiếng chỉ trích cô:
"Nè, đừng tưởng cậu ôm được chân của một phú ông là có thể lên mặt như thế nhá!" Nhã Tịnh quát lớn.
Tư Mỹ cũng tiếp lời: "Đúng đó, cậu không nên có thái độ tự cao như vậy với em gái mình.

Mau xin lỗi Thảo Mai đi."
Diệu Nhi và Võ Nhị Nam đứng bên cạnh cũng không thể nhịn nổi thái độ coi thường người khác của bọn họ.

Diệu Nhi tiến lên tặng cho Lý Thảo Mai một câu nói:
"Quả không hổ danh là một đứa con gái thích giả nai nhỉ? À...!cái tên cũng rất hợp với cô nữa đó!"
Lý Thảo Mai tức giận mắng lại cô: "Thật là ngứa mắt, tôi có nói chuyện với cô đâu, sao cô cứ xía vào làm gì?"
Diệu Nhi không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Cô nắm lấy tay của Lý Y Nhiên rồi đẩy mấy đứa ngán đường sang một bên, rời đi một cách tiêu soái.

Nhã Tịnh đứng nhìn hai người rời đi mà lòng không kìm được chửi thầm hai người họ:

"Xì, tưởng mình học võ là giỏi chắc, cũng chẳng làm gì được bọn này đấy thôi!"
Vừa dứt lời, một giọng nói trầm lặng, tràn đầy sát khí cất lên sau lưng bọn họ: "À, thế à? Vậy tôi sẽ cho các người thử sức nhé!"
Võ Nhị Nam vẫn còn đứng ngay sau lưng bọn họ, vậy mà họ lại dám lớn tiếng nói xấu bạn tốt của cậu thì đúng là bọn này chán sống rồi.

Võ Nhị Nam dựt lấy cây thước dài trong tay Nhã Tịnh, bẽ một cái, gãy làm đôi.

Ánh mắt cậu trông vô cùng tức giận, lớn giọng cảnh cáo ba người họ:
"Đừng có bén mảng đến trước mặt bọn này nữa! Nếu không thì các người sẽ giống như cây thước này vậy, gãy làm đôi đấy."
Võ Nhị Nam vứt thẳng cây thước gãy vào mặt bọn họ rồi đuổi theo hai người bạn của mình.

Bây giờ trong lớp học chỉ còn ba người bọn họ, đứng như trời trồng trước cửa lớp.

Cái uy thế dọa người của Võ Nhị Nam làm cho cả ba tái xanh hết mặt mũi, chân tay cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Vài phút sau, bọn họ mới định thần được trở lại.

Lý Thảo Mai tức tối đập mạnh vào bức tường bên cạnh, khuôn mặt hiện rõ nỗi căm phẫn với Lý Y Nhiên.

Mặc dù bây giờ cô có thế lực của Nhan Lục Tần bảo vệ, nhưng không có nghĩa là những người thân, bạn bè, bên cạnh cô là được sống yên ổn.

Lý Thảo Mai cười một cách man rợ.
"Ha! Rồi mày sẽ phải sống không bằng chết, đau lòng, bứt rứt vì cái chết của bạn bè bên cạnh mày thôi!"
Tư Mỹ và Nhã Tịnh cảm thấy sợ hãi trước khuôn mặt của Lý Thảo Mai.

Tuy nhiên, vì cô ta có tiền, có thế nên họ vẫn chấp nhận chơi với Lý Thảo Mai.

Tư Mỹ nảy ra một ý tưởng hay, liền nói vớ cô:

"Mặc dù không đánh lại được bọn nhưng chúng ta vẫn còn Tẫn đại ca của cậu mà! Anh ấy mà biết cậu chịu nhiều ấm ức như thế thì sẽ ra tay giúp thôi."
Lý Thảo Mai cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi.

Một đấu một thì bên cô sẽ thua, còn mười đấu một thì chắc chắn bên cô sẽ giành chiến thắng.

Lý Thảo Mai tạm biệt hai người bạn của mình rồi rời đi.

Cô sẽ đi gặp Đàm Tẫn để bàn về việc này.

Chỉ với nhan sắc của bản thân, cô ta đã tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.
[...]
Tiếng chuông báo hiệu thời gian tan học đã đến.

Lý Y Nhiên vui vẻ rủ Diệu Nhi về chung, mặc dù họ không chung đường về nhà.

Võ Nhị Nam cũng thấy lạ nên cứ đi theo hai người.
Diệu Nhi cất giọng hỏi cô: "Sao nay cậu lạ vậy? Tự nhiên rủ bọn mình về chung?"
Lý Y Nhiên vội vàng chỉnh sửa lại câu nói của cô: "Không không, cậu nói sai một nửa rồi! Mình chỉ rủ mỗi mình cậu thôi, còn tên kia mình không có rủ à nha!"
Nghe câu này của cô mà Võ Nhị Nam nhảy dựng lên: "Nè, bạn bè mà thế à? Sao cậu chỉ quý mỗi Diệu Nhi vậy? Còn mình thì chỉ là kì đà cản mũi tình bạn của hai người thôi à?"
Khuôn mặt phụng phịu hai má của Võ Nhị Nam làm cho Diệu Nhi không nhịn được mà muốn chọc anh:

"Khà! Khà! Chắc tại cậu không được thông minh thôi."
Cậu hay bị Diệu Nhi trêu đùa nhiều lần rồi, nên cũng chẳng thèm bận tâm nữa, "Xì! Cậu đừng có mà chọc tôi!"
Diệu Nhi đang định tiếp lời cậu thì một giọng nói khác liền cắt ngang:
"Ô! Lâu quá không nhỉ? Mấy đứa vẫn khỏe chứ?"
Trước mặt họ là một dàn trùm trường, đứng đầu là tên đại ca Đàm Tẫn.

Anh ta nổi danh là một người hung hăng và dị hợm, không hề sợ bất cứ ai trong trường, kể cả giáo viên.

Anh ta còn ngồi được trong cái trường này đều nhờ ba mẹ anh ta là người xây dựng nên nó.
Diệu Nhi nhìn cái bản mặt hắn là thấy ngứa mắt.

Cô không kiêng dè gì mà chửi thẳng mặt cậu ta:
"Hô! Đàn anh năm bốn à? Uầy, nói sao ta, anh ở lại lớp cũng chắc tầm hai năm rồi ấy nhỉ? Nên gọi như thế nào mới đúng đây ta?"
Câu nói này của cô làm cho Lý Y Nhiên và Võ Nhị Nam đứng bên cạnh phải nín thở mà nhịn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play