Lúc này, Lý Y Nhiên mới bắt đầu hoảng hốt đẩy anh ra.
Bởi khi ở phòng tắm anh đã hành cô đến kiệt sức rồi, nếu còn làm thì ngày mai nhất định cô không thể rời giường mà đi học được.
Cô đã dùng hết sức để phản kháng, thế nhưng sức lực của một người phụ nữ thì làm sao đấu lại một người đàn ông khoẻ mạnh được.
Nhan Lục Tần nhanh tay bế cô lên giường, tiếp tục công việc gia đình trong vòng hai tiếng tới.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Lý Y Nhiên cũng bị anh làm kiệt sức mà ngủ thiếp đi.
Chỉ một mình Nhan Lục Tần là vẫn còn thức.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, tay ôm chặt eo, giọng nói vô cùng ấm áp vang lên:
“Ngủ ngon, vợ yêu.”
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời lại chiếu sáng khắp thành phố, căn biệt thự của Nhan Lục Tần cũng dần dần tràn đấy sức sống.
Tiếng chuông báo thức phát ra từ điện thoại của Lý Y Nhiên, đánh thức cô tỉnh dậy.
Cô với tay tắt báo thức đi, rồi chùm chăn lại ngủ tiếp.
Đôi mắt cô lim dim hé mở, nhìn thấy cơ bụng tám múi siêu đỉnh của Nhan Lục Tần.
Cô lập tức chui khỏi chăn, ngẩng đầu lên nhìn ngươi đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt điển trai của anh vẫn rất chói sáng dù ở trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
Lý Y Nhiên đột nhiên nhớ đến những chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.
Nó giống như một giấc mộng xuân vậy, nhưng cũng rất chân thực.
Cô định rời giường để chuẩn bị đi học, thế nhưng cơn đau từ cái eo của cô truyền đến não bộ, làm cô lại phải nằm xuống giường thêm một lần nữa.
Hành động của cô tuy không gây ra tiếng động ồn ào gì nhưng đã đánh thức giấc ngủ của Nhan Lục Tần.
Anh từ từ mở mắt ra, thuận tay ôm chặt lấy eo của cô.
Lý Y Nhiên giật mình quay lại nhìn anh.
“Anh làm gì vậy? Eo của em đang rất đau đó.”
Nhan Lục Tần mỉm cười đáp: “Anh biết chứ, để anh xoa bóp cho em nhé, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Chưa kịp để cô nói gì, anh đã khéo léo mát xa phần eo của cô rất thành thạo.
Cảm giác đau nhức dần tan biến, cô cảm thấy rất thoải mái, giống như vừa mới sống lại vậy.
Lý Y Nhiên liền khen anh:
“Tay nghề không tôi.”
Khoé miệng anh nhếch lên trông rất gian xảo, bàn tay anh lại quá phận chạm vào đùi của cô.
Lý Y Nhiên cảm nhận được điềm nguy hiểm sắp ập đến.
Cô nắm chặt lấy tay anh rồi nói:
“Không được, em còn phải đi học đấy nhé.”
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Vậy tối nay em phải bù đắp cho anh đấy.”
Để thoát ra an toàn cô đành phải đồng ý với anh: “Được, được, giờ thì dậy đi.”
Trước khi rời giường, Nhan Lục Tần đặt một nụ hôn lên bờ môi của cô, nụ hôn rất sâu và kèo dài rất lâu.
Bất chợt, tiếng gõ cửa phòng vang lên, cắt ngang nụ hôn nồng cháy của hai người.
Nhan Lục Tần buông Lý Y Nhiên ra để cô đi thay đồ, còn bản thân thì vẫn ngồi trên giường, lớn giọng quát lên:
“Là ai? Mới sáng sớm đã gõ cửa phòng của bổn thiếu gia.”
Bên ngoài liền im bặt, không một tiếng động.
Điều này làm Nhan Lục Tần vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là ai lại cả gan gõ cửa phòng anh nhưng lại không đáp lại, định chơi khăm anh hay gì? Nhan Lục Tần cũng chẳng để ý nhiều, anh thay một bộ đồ mới để chuẩn bị đi làm.
Dưới lầu là một vị khách không mời mà đến.
Đó chính là em trai của Nhan Lục Tần, Nhan Nghiên Hiên.
Cậu ta đến đây là để đưa thiệp mời đến bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại sắp tới.
Nhưng hai người lâu quá nên cậu ta định gõ cửa đánh thức bọn họ.
Khi nghe giọng nói khủng khiếp của anh trai mình, cậu ta rén quá bèn luống cuống chạy xuống lầu, không dám lên đó nữa.
Thực ra, cậu có thể để thiệp mời ở trên bàn rồi đi luôn cũng được, thế nhưng mẹ cậu đã dặn là phải đưa tận tay chị dâu tương lai nên cậu ta cũng đành nhẫn nhịn mà ngồi chờ.
Một lúc sau, cả hai người họ đã cùng nhau đi xuống để dùng bữa sáng.
Nhan Nghiên Hiên thấy họ xuống nhưng lại chẳng thèm để ý tới sự xuất hiện của cậu.
Cậu ta giả vờ ho vài cái rồi nói:
“È..hem...anh và chị dâu mới ngủ dậy sao?”
Tiếng ho của cậu cuối cùng cũng đã thú hút sự chút ý của hai người.
Nhan Lục Tần tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy câu, anh lạnh lùng đáp:
“Em tới đây làm gì?”
Nhan Nghiên Hiên tiến đến trước mặt Lý Y Nhiên, đưa tấm thiệp mời cho cô rồi nói:
“Sắp đến ngày mừng thọ của bà ngoại nên em đến đưa thiệp mơi cho hai người thôi.”
Nhan Lục Tần nhăn mày hỏi cậu: “Để đó là được rồi, cần gì phải nhiệt tình như thế?”
Nhan Nghiên Hiên ngồi xuống ghế sofa, lấy điện thoại ra chơi game tiếp.
Cậu vừa đánh game vừa đáp: “À, tại bị ép thôi, với lại mạng nhà anh tốt hơn ở nhà, nên em muốn ngồi chơi xíu rồi về ngay.
Hai người cứ ăn sáng đi.”
Nhan Lục Tần cũng phải bó tay với thằng em mê game của mình.
Mặc dù là em trai cùng cha khác mẹ, nhưng Nhan Nghiên Hiên lại một đứa trẻ có bản tính tốt, không độc ác như mẹ kế của anh.