Nhìn thấy Lý Y Nhiên đến thăm, Quách Phong Cửu tươi cười chào đón cô: “À, đến rồi sao? Đi thăm người bệnh mà tay không như vậy là không ổn chút nào đâu.”
“À, thế à? Tôi tặng anh vài cú đấm nhé?”
Lý Y Nhiên giơ nắm đấm của mình đến trước mặt Quách Phong Cửu làm cho anh sợ tái mét, vội vàng từ chối: “Ha, ha, ha, không cần, không cần đâu.”
Lý Y Nhiên ngồi xuống cái ghế cạnh giường của anh.
Ánh mắt cô liếc nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể của Quách Phong Cửu.
Vết thương của anh ta là thật chứ không phải giả.
Cô vắt chéo chân, ánh mắt trở nên kiên định gặng hỏi anh:
“Nói đi, tại sao lại nói Nhật Tuấn Cao đâm tôi?”
Quách Phong Cửu ngồi dậy, tựa lưng vào giường bệnh, “Hừm...sao cô lại nghi ngờ một người vô tội như tôi chứ, tôi đâu có nói cậu ta như vậy đâu.”
Lý Y Nhiên không rảnh mà nói chuyện dài dòng với anh ta nữa.
Cô lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại của mình rồi bật đoạn băng ghi âm lên.
Giọng nói trầm lắng của Quách Phong Cửu và Nhật Tuấn Cao phát ra từ đó.
Ghi lại rõ ràng mồn một cuộc trò chuyện giữa hai người lúc ở hành lang.
Bây giờ khuôn mặt rạng rỡ của Quách Phong Cửu bất chợt tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô, giọng nói trầm mặc vang lên:
“Cô lấy đâu ra đoạn ghi âm đó.”
Khi ở hành lang, rõ ràng chỉ có anh và cậu bạn sinh viên mới vào tù kia thôi mà.
Tại sao Lý Y Nhiên lại có được đoạn khi âm đó, trong khi lúc đấy cô đang ngồi học trong lớp?
Lý Y Nhiên thoạt nhìn qua cũng thấy rõ được vẻ bàng hoàng và lo lắng của Quách Phong Cửu.
Đối với một người theo ngành diễn viên như anh thì rất coi trọng phẩm chất và tính cách của một con người.
Nếu đoạn băng này được đăng tải lên mạng xã hội thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và bước tiến trong công việc.
Thực ra cô cũng chẳng biết là ai gửi cái đoạn ghi âm này cho cô nữa.
Trên đường đến đây thì một người ẩn danh đã gửi qua cho cô.
Cơ mà nếu tên ẩn danh đó đã trực tiếp gửi đoạn ghi âm này cho cô thì chắc mục đích của hắn không phải là dìm một vị minh tinh xuống đáy xã hội, mà muốn cô nhìn rõ bản chất của con người đang ngồi trước mắt cô chăng?
Lý Y Nhiên ném điện thoại về phía Quách Phong Cửu, “Có người gửi cho tôi, tôi cũng không biết đó là ai.
Bây giờ anh hãy trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Quách Phong Cửu cầm chiếc điện thoại lên, anh liếc mắt nhìn lên ảnh đại diện của tên ẩn danh, bên trên chỉ có duy nhất một H in hoa.
Bữa nay anh cũng hay bị một người ẩn danh gửi lời chào cảnh báo với nội dung kì lạ: “Thời gian của anh sắp tàn rồi.”
Lúc đầu anh chỉ nghĩ đó là tin nhắn rác mà thôi, nên cũng chẳng bận tâm gì mấy.
Thế nhưng cứ vào ngày chủ nhật hằng tuần anh lại nhận một tin nhắn có nội dung y chang và cũng cùng một người gửi đến.
Mặc dù đã chặn hàng chục lần nhưng hắn vẫn gửi được tin nhắn cho anh vào đúng ngày.
Bây giờ lại thêm cả cái đoạn ghi âm chết tiệt này nữa, làm cho Quách Phong Cửu không thể ngồi yên được nữa.
Nhất định phải tìm ra tên quấy rối này mới được.
Nhìn thấy Quách Phong Cửu cứ thất thần nhìn cái điện thoại của mình, Lý Y Nhiên bắt đầu mất kiên nhẫn với anh.
Cô giựt lại chiếc điện thoại trong tay anh, để chiếc điện thoại lên bàn rồi nói:
“Anh yên tâm, chỉ cần anh nói cho tôi biết điều tôi thắc mắc thì tôi sẽ tìm người ẩn danh này cho anh và xóa đoạn ghi âm đi.”
Quách Phong Cửu hít thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Khuôn mặt thẫn thờ ban nãy của anh liền biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy sức sống, mỉm cười nhìn cô một cách bí ẩn.
“À, thực ra thì thông tin về cái chết của ba cô đều nằm trong trí nhớ của Nhật Tuấn Cao đấy.”
Lý Y Nhiên sững người lại, “Làm sao mà anh biết được chuyện này?”
Quách Phong Cửu đáp: “Đương nhiên là người của tôi tình cờ điều tra được rồi.”
Thế lực của Quách Phong Cửu thực sự không thể xem thường được.
Nói dù sao anh ta cũng là một diễn viên nổi tiếng, mối quan hệ rộng của anh ta khó mà kể hết bằng một hơi được.
Những chuyện mà cô không biết thì anh ta lại biết rất nhiều.
Nhưng để tra hỏi chuyện về ba cô thì anh ta đâu nhất thiết phải đưa cái tên đó vào tù đâu, còn khiến bản thân bị thương ra thế này nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại thì trong chuyện này anh ta không hề được lợi gì cả, anh ta giúp cô chắc chắn là có mục đích khác.
Lý Y Nhiên liền mở lời hỏi anh: “Nói đi, tại sao lại phí công làm bản thân bị đâm trúng? Để hắn đâm tôi cũng được mà, không phải đó là ý định ban đầu của anh sao?”
Quách Phong Cửu mỉm cười nhìn cô một cách trìu mến: “Tại vì tôi muốn cô nhớ rằng cô nợ tôi một đao chí mạng này, với lại vì tôi rất thích cô nữa.”