Bây giờ, não của anh mới nhảy số.
Anh nhớ đến mục đích thực sự mình đi lên lầu tìm cô là để hỏi chuyện đã xảy ra ở phòng bếp.
Vậy mà một người không bao giờ quên việc lớn như anh, hôm nay lại sơ ý quên đi nó một cách khó hiểu.
Nhan Lục Tàn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc đang hỗn loạn của mình, trở thề trạng thái ban đầu.
Sau khi tắm xong, anh khoác lên mình một bộ đồ ngủ màu trắng tinh, thấm nước vô cùng nhanh.
Nhan Lục Tần tiếp tục công chuyện hỏi tội của mình với Lý Y Nhiên.
Anh từng bước đi lên phòng, lần này cửa phòng không bị khoá như vừa nãy nữa.
Có vẻ Lý Y Nhiên đã rút kinh nghiệm cho cái tình huống khó đỡ vừa nãy mà để cửa, không khóa nữa.
Nhan Lục Tần mở cửa bước vào phòng gặp cô.
Lý Y Nhiên vẫn đang mày mò cái máy sấy cao cấp của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà trong đầu anh chợt nhảy ra câu hỏi:
“Đừng có nói với tôi là cô làm hư luôn cái máy sấy rồi đấy nhé.”
Lý Y Nhiên rén ngang.
Cô quay mặt lại rồi nở một nụ cười thân thiện, “Nếu...đó là sự thật thì sao?”
Lần này Nhan Lục Tần bất lực thật rồi.
Anh đưa tay lên xoa xoa trán của mình vài cái mà thở dài đáp: “Cô là kẻ phá hoại hay gì vậy hả? Sao cái gì cô chạm vào cũng đều hư hết vậy?”
Thực ra, cô cũng không cố ý làm hỏng đồ của anh đâu, cũng không phải do cô không biết cách dùng.
Hôm đầu tiên ngủ lại nhà anh thì vẫn dùng rất bình thường đấy chứ.
Nhưng vì vừa nãy cô trượt chân ngã xuống sàn, tay phải của cô bị xước nhẹ nên lúc cầm cái máy sấy liền bị trượt tay, rơi xuống đất một cái, ai mà ngờ được nó chết ngắc luôn.
Lý Y Nhiên chỉ biết thở dài mà nói: “Cái này bao nhiêu tiền? Tôi đền cho anh.”
Nhan Lục Tần nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, tự nhiên trong lòng có một chút rối bời, không muốn ép buộc hay bắt nạt cô một chút nào.
Cơ mà đây cũng là cơ hội để anh hỏi chuyện xảy ra trong phòng bếp, như vậy sẽ không bị cô hỏi ngược lại nữa.
Anh thong thả ngồi xuống chiếc giường của mình, “Khỏi đền tiền, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”
Lý Y Nhiên rất bất ngờ trước câu nói của anh.
Thường thì anh sẽ bắt cô đền tiền mà nhỉ? Sao giờ lại tốt bụng bỏ qua, chỉ để đổi lấy một câu trả lời của cô? Những mà dù sao cũng do cô bất cẩn làm hư đồ dùng của anh ta, không muốn nghe theo cũng phải nghe theo, dù sao cô cũng chả thiệt hại gì.
Lý Y Nhiên đặt chiếc máy sấy đã bị hỏng xuống bàn rồi chạy đến ngồi cạnh anh, “Được rồi, hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”
Nhan Lục Tần quay đầu nhìn vào khuôn mặt của cô, ánh mắt kiên định mà hỏi: “Lúc ở phòng bếp, cô và em trai tôi đang làm cái gì?”
Nghe câu hỏi này, cùng với bộ dạng nghiêm túc như tra hỏi tội phạm của anh làm cho cô không nhịn được mà bật cười: “Ha, ha, ha, sao anh lại hỏi chuyện đó? Tôi và thằng bé gây xích mích một chút thôi chứ cũng chẳng có gì to tác đâu.”
Nhìn cô cười một cách tự nhiên mà chẳng có sự kiêng dè gì làm cho anh có cảm giác hơi quê.
Anh tức giận nói: “Không được cười, bộ vui lắm hay sao mà cười?”
Lý Y Nhiên ngưng cười, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giận dỗi của anh.
Biểu hiện và tác phong ngày hôm nay của anh thực sự quá kì lạ, không hề giống với một bá đạo tổng tài ngày thường một chút nào.
Mà cái phong thái bây giờ của anh lại rất giống với một người đang ghen tuông.
Trong đầu cô bất chợt lại nghĩ ra trò mới để chọc ghẹo anh.
Cô ngồi xích lại gần anh hơn, dùng tay phải của mình nâng nhẹ cằm của anh lên rồi trực tiếp hỏi:
“Có phải...anh đang ghen không?”
Nụ cười ma mị, đôi mắt long lanh cùng với bờ môi quyến rũ của cô làm cho anh im lặng vài giây.
Dục vọng của một con sói lại trỗi dậy, anh thẳng tay đè cơ thể nhỏ bé của cô xuống giường, sau đó cắn mạnh vào cổ của cô.
“Á, đau...anh làm cái gì đấy?”
Cô ngại đến đỏ hết cả mặt, sợ rằng anh lại muốn “thịt” cô tiếp, bèn nhanh tay đẩy anh xích ra.
Khuôn mặt Nhan Lục Tần trở nên có chút nham hiểm, anh lấy tay chạm nhẹ vào vết cắn vừa nãy rồi cười một cách bí ẩn, “Tôi không hề ghen.
Tôi muốn hỏi cô chuyện đó là vì cô là người phụ nữ của tôi, người khác không có quyền đụng vào.”
“Anh nói hai từ “không phải” là được rồi mà, cần gì phải cắn cổ của tôi với lại giải thích dài dòng như thế.
Bộ anh có tật giật mình à?”
Phong thái bá đạo tổng tài của anh bất chợt bị câu nói này của cô dập tắt trong chốc lát.
Anh bắt đầu rơi vào tình thế đuối lý.
Khuôn mặt cũng chẳng cười nổi nữa, thay vào đó là sự khó xử đến ngại ngùng.
Lý Y Nhiên biết ngay anh sẽ bày ra cái bộ mặt dễ thương như thế, nên cũng không muốn chọc anh nữa.
“Thôi, anh rời khỏi người tôi đi, mai tôi còn phải đi học.”