Lý Y Nhiên thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mí mắt cô trở nên nặng trĩu, dần dần đóng lại, cô đã ngủ thiếp đi, gục vào kính của cửa xe.
Nhan Lục Tần vẫn đang mải mê với chiếc máy tính và công việc của mình.
Bình thường thì Lý Y Nhiên sẽ nói chuyện không ngừng, hôm nay lại im lặng chẳng nói gì làm anh cảm thấy khá kì lạ.
Đôi mắt anh vẫn nhìn chiếc máy tính, "Chuyện tôi và cô đính hôn đừng có truyền ra ngoài đó, như vậy sẽ tốt cho cả hai."
Một giây, hai giây rồi ba giây, anh vẫn không nhận được sự hồi đáp của cô, bèn liếc mắt nhìn về phía cô đang ngồi.
"Ngủ rồi sao?"
Chiếc xe đi qua ổ gà trên đường, làm cho đầu của Lý Y Nhiên đập mạnh vào kính.
Thế nhưng, cú đập đó vẫn chưa đủ đế đánh thức một người ham ngủ như cô.
Đến Nhan Lục Tần cũng phải bất lực.
Anh ra hiệu cho Phúc Hạo chạy chậm lại để cô có một giấc ngủ ngon hơn.
Chiếc xe lại đi qua một cái ổ gà khác làm cho nó sốc lên sốc xuống, Nhan Lục Tần tức giận cất luôn chiếc máy tính.
Anh tháo chiếc kính của mình ra rồi xoa xoa đôi mắt của mình cho đỡ mỏi.
"Bốp"
Tiếng va đập khá mạnh thu hút sự chú ý của anh, "Lại đập đầu rồi, vẫn còn ngủ sao?"
Lý Y Nhiên vẫn chìm rất sâu với giấc mộng của bản thân.
Nếu như đến gặp bà nội với cái đầu u thế này thì chắc bà ấy sẽ trách mắng anh mất.
Nhan Lục Tần đành tiến lại gần cô hơn, nhẹ nhàng nghiêng đầu cô tựa vào vai của mình, cánh tay anh cũng đồng thời ôm chặt lấy bờ vai nhỏ của cô.
Ba mươi phút sau, xe của anh đã dừng trước cổng của một tòa nhà ba tầng rộng lớn.
Nhan Lục Tần liền gọi cô tỉnh dậy:
"Đến nơi rồi, cô mau tỉnh lại đi."
Lý Y Nhiên dần dần tỉnh giấc.
Cô chớp chớp mắt vài cái, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khoảng cách của hai người lúc này rất gần nhau, chỉ còn năm xăng ti mét nữa là môi kề môi rồi.
Nhan Lục Tần vội vàng đẩy cô sang một bên, khuôn mặt đã đỏ như trái cà chua từ lúc nào không hay.
Lý Y Nhiên cũng chẳng để ý nhiều, cô ngáp ngắn ngáp dài rồi ngó ra cửa sổ, "Đến nơi rồi sao? Rộng quá trời luôn nè!"
Nhan Lục Tần lạnh lùng thúc dục cô: "Xuống xe đi, bà ngoại tôi đang đợi đấy."
Phúc Hạo đã mở cửa sẵn mời phu nhân xuống xe.
Còn Nhan Lục Tần thì tự mở cửa bước xuống.
Khuôn mặt đỏ ửng của anh bỗng chốc trở nên sắc lạnh.
Cái vẻ lạnh lùng và băng giá của một bá tổng lại xuất hiện.
Nhan Lục Tần chủ động nắm lấy bàn tay của cô rồi cùng nhau bước qua cánh cửa lớn của nhà họ Nhan.
Để phòng trừ cô quá căng thẳng mà quên mất nhiệm vụ của mình, anh lại cẩn thận nhắc nhở cô:
"Thể hiện cho tốt vào, đừng để ông già đó nghi ngờ."
Lý Y Nhiên biết cuộc hôn nhân giữa cô và anh cũng chỉ là dựa trên một cái hợp đồng mà thôi, làm sao anh ta lại thực sự thích cô được cơ chứ! Dù là như thế nhưng khi nghe câu nói lạnh lẽo này của anh, lòng cô lại trở nên nặng trĩu, cảm giác khá là đau.
Cô hít sâu một hơi thật sâu, điều chỉnh lại sắc thái của khuôn mặt, lấy lại tự tin của bản mà vui vẻ đáp lại anh: "Yên tâm đi, tôi giỏi nhất là diễn kịch đó."
Trước mặt họ là một không gian rộng lớn, đầy đủ các loại đèn tinh xảo và mắc tiền.
Một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám màu đỏ, mái tóc đen được uốn nhẹ ở phân đuôi, trông rất trẻ tuổi.
Bà ấy nắm lấy tay của Lý Y Nhiên:
"Cháu chắc là vợ sắp cưới của Nhan Lục Tần nhỉ? Trông cháu thật xinh xắn."
Lý Y Nhiên cũng tươi cười mà đáp lại: "Vâng, cảm ơn dì nhiều lắm! Dì chắc là vợ hiện tại của ông chủ Nhan nhỉ?"
"Đúng vậy, cháu thông minh quá!" Bàn tay bà ta càng nắm chặt lấy tay cô hơn, giống như đang cố bóp nát nó vậy.
Nhan Lục Tần kéo Y Nhiên lại vào lòng mình, nhờ vậy mà tay của cô không bị bà ta bóp nát.
Anh trịnh trọng giới thiệu cô với mọi người:
"Đây là vợ sắp cưới của tôi! Lý Y Nhiên, gia chủ tương lai của tập đoàn XX."
Một người đàn ông đã ngoài năm mươi, chống chiếc gậy bằng vàng của mình, đi đến trước mặt anh.
Ánh mắt của ông ta vô cùng nghiêm nghị.
"Cuối cùng con cũng chịu dắt vợ tương lai về nhà! Ta là ba của nó Nhan Hợp Tà." Ông ấy chỉ về phía một cậu con trai đang ngồi ở ghế sofa, "Kia là nhị thiếu gia, Nhan Nghiên Hiên, nó cũng là con trai ta."
Lý Y Nhiên lễ phép chào hỏi ông ấy: "Vâng, cháu rất vinh hạnh khi được gặp ông."
Ông ta chép chép miệng, "Phải gọi là ba mới đúng chớ! Ha! Ha! Ha!"
"Vâng thưa ba.
" Cô mỉm cười.
Nhan Lục Tần trong lòng vô cùng sốt rột, anh muốn đi gặp bà ngoại ngay lập tức, không muốn phải đứng đây nhìn mấy cái bản mặt giả tạo của gia đình này.
Lúc anh cần tình thương nhất thì họ lại không cho, lúc lòng anh đã nguội lạnh thì bọn họ lại lật mặt, đối xử tốt với anh.
Cơ mà đó là vì anh đã nắm giữ được nhiều công ty lớn mà thôi.
Tình yêu, hành động của họ, tất cả chỉ là một lớp da giả của một con sói hoang.