Lý Y Nhiên không hiểu tại sao mọi người lại chuẩn bị một bàn ăn vừa thịnh soạn vừa cầu kì như thế.
Cô chuyển dời ánh mắt về phía Nhan Lục Tần, nhìn sắc mặt anh ta vẫn lạnh như tảng băng ngàn năm, không khác gì mọi ngày.
Cơ mà cô cũng chẳng quan tâm, giờ phải lấp đầy cái bụng đói đã, mọi chuyện rồi tính sau.
Cô đang định ăn cơm thì một bàn tay trắng nõn nà che mất đôi mắt của cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:
“Đoán xem, em là ai?”
Lý Y Nhiên hoang mang tột độ, chưa kịp để cô trả lời thì Nhan Lục Tần đã lên tiếng:
“Nhan Giai Tuệ, bỏ cái tay ra, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm cho anh.
Đừng có chọc phá cô ấy nữa.”
“Được được, em thả ra ngay đây.”
Nhan Giai Tuệ buông hai tay của mình ra khỏi Lý Y Nhiên.
Theo bản năng, cô quay đầu lại nhìn, trước mắt cô là một cô gái có mái tóc đen óng, đôi mắt hồng nhạt khá giống với Nhan Lục Tần.
Thế nhưng cô gái này lại hoạt bát và đáng yêu hơn so với anh ta nhiều.
Nhìn kỹ lại thì hình như cô đã gặp khuôn mặt này ở đâu rồi thì phải.
Lý Y Nhiên chợt giật mình: "Ô, đây không phải cô hầu gái hồi sáng sao?”
Nhan Giai Tuệ mỉm cười, “Ha, ha, ha, đúng rồi đó chị dâu.”
Cô ngồi xuống ngay cạnh Y Nhiên, gắp nhiều thức ăn ngon cho cô, “Chị ăn nhiều vào, chắc hôm qua kiệt sức với anh trai em lắm nhỉ?”
Lý Y Nhiên thắc mắc hỏi cô: “Tại sao hồi sáng em lại mặc đồ của hầu nữ vậy?”
Chưa kịp để Giai Tuệ trả lời, Nhan Lục Tần đã nóng giận hỏi tội cô: “Hôm nay em lại cúp học thêm đúng chứ? Ăn xong thì về chép phạt đi.”
Nghe tới đây, khuôn mặt Nhan Giai Tuệ xanh hết cả lên.
Quả thật là hôm nay cô ấy có tiết học bổ trợ, thế nhưng khi nghe quản gia thông báo tin chấn động của anh trai, cô đã xin nghỉ học vào ngày hôm nay.
Vì vui mừng quá nên quên mất là anh trai cô không bao giờ cho phép cô trốn học một buổi nào cả.
Giờ thì hay rồi, phải chép phạt bài tập hết ngày quá.
Nhìn thấy Giai Tuệ buồn bã như thế, Lý Y nhiên cũng không nỡ làm cho em chồng buồn, bèn nói giúp cho cô: “Ờ, đừng khắc khe với con bé quá, em ấy cũng đã cố gắng lắm rồi, không nên ép em ấy học nhiều quá, nếu không sẽ trở thành kẻ ngốc đó.”
Nhan Giai Tuệ được chị dâu tương lai nói đỡ, cô thấy vô cùng biết ơn, “Ỏ, chị đúng là suy nghĩ chu đáo mà.”
Lý Y nhiên vẫn nói tiếp: “Thay vào đó cho con bé đi lao động công ích sẽ tốt hơn là phạt chép bài nhiều lần đấy, như vậy vừa tăng cường sức khỏe và trí tuệ cho con bé.”
Nhan Giai Tuệ đờ người ra, cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
Còn Nhan Lục Tần thì lại rất đồng ý với ý kiến của cô, anh liền hỏi thêm: “Ví dụ?”
Lý Nhiên nhanh trí đáp ngay: “Rất đơn giản, như là đi nhặt rác nè, đi nhổ cổ khuôn viên nè, còn có tưới cây, tỉa cành, trồng cây, bắt sâu chẳng hạn.”
“Khoan ,khoan đã nào, chị ơi em không có làm được đâu,” Nhan Giai Tuệ vội vàng cắt lời cô.
Chỉ có tảng băng ngàn năm, Nhan Lục Tần là bật cười, tán thành, “Ý rất hay, cứ quyết định vậy đi.”
Nhan Giai Tuệ không còn quan tâm đến hình phạt nữa, trợn tròn hai mắt nhìn anh trai không bao giờ cười của mình.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Nhan Lục Tần thoải mái cười vui như thế.
Lẽ nào là vì chị dâu tương lai góp ý nên anh ấy mới vui như vậy sao? Quả nhiên, dù có là tảng băng ngàn năm đi nữa cũng phải tan chảy bởi sắc đẹp của mỹ nữ.
Khuôn mặt nhan Giai Tuệ không còn tái xanh như lúc nãy nữa, mà giờ đã trở nên tươi tắn và tràn đầy sức sống hơn.
Cô vui vẻ chấp nhận hình phạt mà Y Nhiên đã đề ra.
“Được rồi, nếu chị dâu đã nói thế thì em cũng sẽ phục tùng theo.”
Nhan Lục Tần bất chợt cười một cách nham hiểm làm cho Giai Tuệ có cảm giác nguy hiểm.
“Nếu thế thì phiền bác quản gia dẫn em gái của tôi đến phía sau vườn nhỏ cỏ, khỏi phải xịt thuốc làm gì cho ô nhiễm môi trường.”
Bác quản gia nghe lời của thiếu gia, trang trọng mời nhị tiểu thư đi nhổ cỏ sau vườn.
Nhan Giai Tuệ sốc đến bay màu.
Vốn dĩ cô tính ăn cơm xong sẽ lái xe chạy đi chơi luôn, ai ngờ chưa kịp ăn cơm đã bị anh trai tốt dắt đi nhổ cỏ.
Mặc dù rất uất ức, nhưng cô đã chấp nhận rồi thì phải cam chịu sự trừng phạt này thôi.
“Vâng, vậy hai người ăn ngon miệng, em đi nhổ cỏ đây.”
Lý Y Nhiên rất muốn kéo Giai Tuệ ở lại, thế nhưng ánh mắt sắc bén của Nhan Lục Tần lại lườm cô một cách chết chóc, nên cô cũng chả dám đụng đậy gì.
Im lặng nhìn Giai Tuệ bị đưa đi lao động công ích.
Sau khi Giai Tuệ rời đi, không khí phòng ăn trở nên yên ắng hơn, mùi thơm của hoa hồng phủ kín khắp căn phòng làm cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Suốt bữa ăn, hai người chẳng nói năng gì cả, làm cho không khí có chút căng thẳng.
Lý Y Nhiên bèn mở lời trước:
“Nè, tí nữa anh có rảnh không?”
Nhan Lục Tần lạnh lùng đáp: “Không.”