Đường Duyệt khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới trước đó bởi vì Đường Quân không cẩn thận cầm kiếm trúc làm cô bị thương.
Cho nên khi vừa nhìn thấy Đường Quân chơi kiếm trúc, cô liền hét lên và chửi bới Đường Quân.- “Chị sẽ không cướp kiếm trúc của em.”Đường Duyệt nói, vung lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu.Đi đường một thời gian dài như vậy, chân của cô đau lợi hại, miệng vết thương cũng đang đau đớn hành hạ cơ thể của cô.
Lúc trước sợ mẹ lo lắng nên Đường Duyệt vẫn luôn chịu đựng, khi trở lại phòng của mình, nằm ở trong cái chăn tràn đầy hơi thở của ánh mặt trời, nước mắt trong hốc mắt làm sao cũng không thể nhịn được.Nhà cô có hai phòng phía trước, hai phòng phía sau, một gian phía trước ở giữa là người bà tiện nghi cùng mẹ ở, một căn khác phía trước ở giữa vốn là cho Đường Quân ở.
Thế nhưng là khi đó cô không hiểu chuyện, nhất định muốn tranh đoặt với Đường Quân, cho nên, cô ở một mình trong căn phòng sáng sủa phía trước.
Mà căn phòng của Đường Quân ở phía sau phòng của cô, cửa sổ rất nhỏ, cho dù là ngày nắng tháng sáu tươi đẹp vẫn rất âm u .Trong sân, Đường Quân lẩm bẩm nói hôm nay Đường Duyệt này chẳng những cười mà còn nói chuyện dễ nghe như vậy.
Cậu cho là chị mình vừa mới khỏi bệnh, không có sức lực ầm ĩ, tốc độ gọt kiếm trúccủa cậu cũng nhanh hơn.
Cậu dự định sau khi gọt xong liền đi ra ngoài chơi một lát đây.Mỗi ngày khi trời tối đen thì Đường Chính Đức mới trở về.- “Cha, cha đã trở về, nếu cha không trở lại, chị ấy không cho con ăn cơm.”Đường Quân đói đến mức bụng đều xẹp lép rồi, cuối cùng cũng chờ được Đường Chính Đức trở về, cậu không chút do dự lại gần cha mình tố cáo.- “Tiểu Quân, chị của con cũng là lo lắng cha con bị đói, sợ đồ ăn sẽ nguội lạnh.”Nụ cười trên khóe miệng Trương Hoa Liên kể từ khi nghe những lời nói của Đường Duyệt, vẫn chưa có khép lại.Vốn dĩ, Trương Hoa Liên dự định để cho hai chị em bọn họ ăn trước, bà đợi Đường Chính Đức trở về ăn chung.Nhưng Đường Duyệt lại nói:- “Ông ấy ở bên ngoài làm việc cũng rất khổ cực, người một nhà chờ ăn cơm cùng nhau.”Người một nhà đâu!Mỗi lần Trương Hoa Liên nhớ tới những lời nói của Đường Duyệt, thì tâm trạng của Trương Hoa Liên dường như bay bổng.Khi Đường Duyệt ba tuổi, bà gả cho Đường Chính Đức, năm sau, khi Đường Duyệt 4 tuổi, bà sinh ra Đường Quân.
Mặc dù lúc đó Đường Duyệt còn chưa có biết gì, nhưng không biết vì sao, con bé vẫn luôn bài xích Đường Chính Đức.Mãi cho đến khi Đường Duyệt lớn lên và hiểu chuyện, sau khi biết Đường Chính Đức không phải cha ruột của mình thì càng trầm trọng thêm.
Chưa bao giờ con bé thừa nhận Đường Chính Đức là người một nhà của bọn họ, liên đới tới Đường Quân, con bé cũng không cho sắc mặt tốt.- “Được.”Đường Chính Đức nhếch miệng cười, quan tâm nói:- “Tiểu Duyệt, cơ thể con còn chưa tốt, không thể bị đói, nhanh ăn cơm đi, nếu như có chỗ nào không thoải mái liền nói với mẹ con.”Những lời nói của Đường Chính Đức mang theo sự lấy lòng, cùng với sự cẩn thận từng li từng tí.Đường Duyệt dùng ánh mắt của một người từng trải nhìn Đường Chính Đức, người này làm sao giống như là làm cha kế, đây là giống như là cung phụng cô như tổ tông sống đó chứ!Đường Duyệt mấp máy môi, đột nhiên nhớ tới cảnh kiếp trước Đường Chính Đức vì kiếm tiền học phí cấp ba cho cô mà bị cây đánh chết khi đang làm việc ở lâm trường.
Sau đó, trước khi Đường Chính Đức chết còn nói với Trương Hoa Liên rằng, nhất định phải cung cấp cho Đường Duyệt học cấp 3, học đại học.Khi đó, từ trong đáy lòng Đường Duyệt đã công nhận Đường Chính Đức, vì thế lui về phía sau trong hơn hai mươi năm, cô cũng nhiều lần gọi cha khi đến trước bia mộ.
Nhưng bây giờ, lại lần nữa nhìn thấy đường Chính Đức, Đường Duyệt lại có chút không gọi được.Không phải không muốn gọi, mà là ngượng ngùng.- “Nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, chuyện học phí không cần lo lắng, cha sẽ nghĩ cách.”Đường Chính Đức cho là Đường Duyệt sợ không được đi học liền lên tiếng an ủi.Đường Duyệt buột miệng gọi:- “Cha.”Một tiếng “cha” này sau khi đã gọi ra được thì đã không còn gánh nặng gì, cô gọi cũng quen miệng, cô nói:- “Cha, cha đi làm một ngày mệt nhọc trở về, nhanh ăn cơm đi, nếu là không có tiền đóng tiền học con liền đi học muộn một năm cũng không có vấn đề gì.”- “Con, con, gọi......!Ta......”Đường Chính Đức cảm thấy toàn thân như giẫm lên trên một đám mây, ông nhếch miệng cười, nhìn về phía Trương Hoa Liên, giống như cảm thấy tai của mình nghễnh ngãng, không có nghe được rõ ràng vậy, ông nói:- “Hoa Liên, Tiểu Duyệt vừa mới gọi tôi là cha, tôi không phải đã nghe lầm chứ.”- “Ông không nghe lầm đâu, Tiểu Duyệt thật sự là đang gọi ông.”Trương Hoa Liên vui mừng nhìn con gái, nói:- “Chính Đức, ông xem Tiểu Duyệt như con gái ruột, con bé gọi ông một tiếng cha cũng là nên.
Tiểu Duyệt của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã hiểu chuyện.”.