Đường Duyệt trở lại chỗ ngồi của mình, lúc này mới mở ra phong thư bị Hứa Chân Thực tùy ý nhét trở về.

Cô mở phong thư ra, nhìn từng chữ một , ý đại khái chính là đối với cô có ấn tượng tốt, rất mong được hồi âm, linh tinh các thứ.Đường Duyệt xé nát bức thư, ném vào trong thùng rác, ngồi ở trên ghế hồi lâu mà vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.Đời trước, thẳng cho đến khi chuyện cô và Trương Lỗi yêu sớm bị tiết lộ, cô là người cuối cùng mới biết được chuyện này, lui một bước mà nói, nếu như hôm nay không có đụng tới cô, có phải Hứa Chân Thực đã cầm bức thư đi rồi hay không?Mà, những hồi âm sau này, cũng là Hứa Chân Thực viết trở về sao?Hứa Chân Thực, ưa thích Trương Lỗi?Đủ loại tin tức cùng suy đoán vọt tới trong đầu Đường Duyệt, cô cảm thấy não của mình không đủ dùng.

Trương Lỗi trong trường học xác thực rất không tồi, vóc dáng cao lớn, dáng dấp không tệ, thành tích học tập thuộc top 10 trong lớp.Chỉ là phần tâm tư này của cậu ta, tại sao trước đó cô không có phát giác được?Đường Duyệt hít sâu một hơi, đời trước cô không thích Đường Chính Đức, mà cô lại không có cha, đối với mẹ lại có oán khí, khiến cho cô không thể làm gì khác ngoại trừ chăm chỉ học tập.Trước đây cô không dùng động não nhiều lắm, bây giờ đầu óc của cô vừa mới chuyển động liền có một loại cảm giác càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.Rốt cuộc Hứa Chân Thực đã giấu diếm cô làm bao nhiêu chuyện?Có chuyện phong thư này, Đường Duyệt sẽ chú ý nhiều hơn đến Hứa Chân Thực, phần lớn thời gian của cô đều ở trong phòng học.

Về phần Trương Lỗi thỉnh thoảng nhìn sang đây, Đường Duyệt cũng bình tĩnh giả vờ như không nhìn thấy.Khi Hứa Chân Thực ngoài sáng trong tối ám chỉ, thăm dò Đường Duyệt mà nói, Đường Duyệt c cũng là bốn lạng đẩy ngàn cân ngăn cản trở về.

Ngược lại thì cô muốn xem xem, Hứa Chân Thực còn sẽ làm ra chuyện gì nữa.Thứ sáu, lại đến thời gian học sinh nghỉ định kỳ về nhà, Đường Duyệt đáp ứng đi tỉnh thành nên không thể về nhà.

Nhưng cô lại cố ý đi đến cửa ra vào của trường học mua mấy cây bút cùng mấy quyển vở xinh đẹp, muốn nhờ Trâu Hà mang về nhà giùm cô.Khi vừa đến cổng trường thì cô đã thấy một người không ngờ tới.

Đó là Đường Chính Đức.- “Cha, sao cha lại tới đây?”Trên mặt Đường Duyệt lộ ra nụ cười, cô vui vẻ đi về phía trước, hỏi:- “Chính là có chuyện gì sao?”- “Không có chuyện gì, mẹ của con không yên lòng về con, để cho cha tới xem.”Tận mắt nhìn thấy nụ cười của Đường Duyệt , Đường Chính Đức cũng yên tâm, ông đem tiền sinh hoạt tuần sau đưa lên phía trước, nói:- “Con cũng đã có hai tuần không về nhà, mẹ con cùng tiểu Quân đều nhớ con, đây là tiền sinh hoạt tuần sau.”- “Không cần.”Đường Duyệt từ chối:- “Cha, con có tiền, chú nhỏ cho con tiền đâu, đúng, mấy cây bút và vở này là con mua cho tiểu Quân, cha nói với tiểu Quân, chờ lần sau con trở về kiểm tra bài tập của nó, bảo nó phải học tập cho giỏi.”- “Tiểu Duyệt, tiền của con thì con giữ lại cho mình là được, sao còn mua bút và vở cho tiểu Quân chứ.”Đường Chính Đức nắm bút và vở kia, trong lòng nóng ran, nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn không biết ở chung với cô con gái kế này như thế nào, chỉ muốn dành cho con bé những điều tốt nhất, nhưng tất cả những gì ông nhận được lại là một khuôn mặt lạnh lùng.Đường Duyệt của ngày hôm nay, vẻ mặt tươi cười, còn mở miệng gọi một tiếng cha , kêu đến trong lòng ông cảm thấy thư thái, chỉ cảm thấy sự cực nhọc của những ngày này làm việc trên lâm trường, sự vất vả của công việc dời gạch, toàn bộ đều biến mất.- “Sau này Tiểu Quân cần phải thi trường quân đội, không có thành tích tốt sao được.”Đường Duyệt nhếch miệng cười nói:- “Cha, cha và mẹ đừng lo lắng, con nhìn sạp hàng cho chú nhỏ có thể kiếm được chi phí sinh hoạt cho mình.”Đường Duyệt ngừng một chút, lại dặn dò:- “Cha, làm việc trên núi rất mệt mỏi và khổ cực, đặc biệt là khi cây đổ, còn có bây giờ mặc dù là mùa thu, nhưng mà trên núi vẫn có rắn rết các loại, các người phải cẩn thận.”Mặc dù trước đây không có nghe nói Đường Chính Đức bị rắn cắn, nhưng ai biết có thể có cái gì hiệu ứng cánh bướm mà phát sinh chuyện gì không tốt hay không?- “Được”Trong lòng Đường Chính Đức càng thêm ấm áp, ông đem tiền nhét vào trong tay của cô, nói:- “Chú nhỏ con đưa cho con thì con cứ nhận đi, đi học trong huyện không giống như ở trong nhà, trên người nhiều mấy đồng tiền lúc nào cũng tốt, cha tin tưởng con sẽ không xài tiền bậy bạ.”Sau khi Đường Chính Đức dặn dò mấy câu, rồi mới trở về.Đường Duyệt nhìn theo bóng lưng của ông, thấy trên người ông phong trần mệt mỏi, chỉ sợ là ông cố ý sang đây thăm cô a, đi đường lâu như vậy, vậy mà khi trở về ông còn không cam lòng ngồi xe.Đường Duyệt cắn môi, sãi bước chạy lên phía trước, cản ở trước mặt Đường Chính Đức.- “Tiểu Duyệt, sao vậy, còn có chuyện gì sao?”Đường Chính Đức thấy cô đuổi theo, còn tưởng cô có chuyện gì đâu.- “Cha, cha bắt xe buýt về nhà đi, bây giờ đã rất muộn, nếu cha đi bộ về nhà thì trời tối cũng không về được đến nhà.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play