Thứ hai đầu tuần, Phong Túc chẳng hiểu sao lại bị Trì Hạc nhét vào tay bản kiểm điểm 3000 chữ. Đầu óc có chút mờ mịt. Tại tuần vừa rồi Trì Hạc trốn học cả ngày nằm trong phòng, lẽ ra nên xử phạt từ tuần trước nhưng lại vướng lịch thi nên đẩy sang tuần này.
Đây được gọi là Trì Hạc gây họa Phong Túc gánh.
"Các em học sinh chú ý, học sinh Phong Túc lớp 11B4 trốn học cúp tiết. Hôm nay đứng trên bục cờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường xem như răn đe các học sinh khác."
Sau loạt thông báo chỉ thấy bóng hình cao gầy của Phong Túc đi lên, vô cùng méo mó nhìn chằm chằm Trì Hạc. Đối phương giống như chột dạ không dám nhìn thẳng cậu.
"Đệt, ác bá lại đọc kiểm điểm rồi."
"Tháng trước cậu ấy rất ngoan mà. Bây giờ lại viết kiểm điểm nữa là sao chứ?"
"Chắc chắn là quay về con đường tà đạo rồi."
Phong Túc cầm lấy micro gõ nhẹ hai cái, bắt đầu lấy hơi đọc kiểm điểm: "Kính thưa các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh. Em đã nhận thức được lỗi sai của mình, không nên bồng bột mà cúp học trốn tiết. Em nên làm gương cho những bạn khác, không nên vi phạm nội quy..."
Bản kiểm điểm dài mấy ngàn chữ trên tay Phong Túc đọc rất có hồn. Nếu nói về việc ai viết bản kiểm điểm thì chính là Trì Hạc viết đấy. Viết rất tốt, đến mức khiến cho thầy Tống cảm động vì tưởng rằng đứa trẻ này cuối cùng cũng đã biết cải tà quy chính rồi.
"Trước khi kết thúc bản kiểm điểm. Em có một kiến nghị, em đề nghị nhà trường hủy bỏ việc nhân đôi chữ vào lần vi phạm tiếp theo được không? Nội quy này quá biến thái rồi."
Phong Túc đứng trên bục cờ, cầm micro ngang nhiên đề nghị. Dưới bục cờ ồ lên một tiếng, ác bá đúng là dám nói mà.
"Phong Túc, em lập tức xuống đây cho tôi. Ai cho em cái quyền ý kiến thế hả? Phạm lỗi bị phạt là đương nhiên, em lập tức xuống đây. Nếu không đừng trách tại sao biển xanh lại mặn." Thầy Tống ở dưới nghe thấy thế chỉ muốn lao lên thuyết giáo với Phong Túc một trận mà thôi.
May mắn là thầy Chu phản ứng kịp thời ngăn ông ấy lại. Nếu không thì còn đâu phong thái nho nhã của Đào Niên nữa chứ?
Phong Túc cười cười một cái rồi đặt micro về chỗ cũ. Ung dung thong thả xuống khỏi bục cờ.
Giây phút ấy Trì Hạc nhìn ra được con người Phong Túc tùy hứng biết bao nhiêu. Nhưng bộ dạng đó lại vô cùng chói mắt, thì ra mặt trời hôm đó không phải là nóng. Mà là do ánh sáng của Phong Túc tỏa ra.
"Trì Hạc, cười ngu gì thế?" Diệp Thiên Nam nhìn Trì Hạc đang cười một cách ngớ ngẩn không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Im miệng." Trì Hạc không muốn trả lời lập tức nạt Diệp Thiên Nam một câu.
Diệp Thiên Nam bị hắn là cho giật mình, không phải chỉ hỏi thôi sao? Phản ứng dữ dội quá vậy?
"Nghe nói hôm nay có kết quả thi, lát nữa đi xem xem."
"Ầy, không biết là lần thi này sẽ xếp lớp thế nào đây. Lo quá."
"Đúng thế, chỉ cần không chung lớp với ác bá là được rồi."
"Phải đấy, cậu ấy tuy thân thiện nhưng tính cách hơi đáng sợ một chút."
Trong văn phòng các giáo viên đang nhập điểm lên máy tính thì đơ cả người. Cầm theo tờ giấy kiểm tra đi đến chỗ Chu Viễn, vẻ mặt cực kỳ hoang mang.
"Thầy Chu, Phong Túc lớp thầy..."
"Em ấy lại đội sổ nữa sao?" Chu Viễn thở dài nói.
"Không phải, em ấy được điểm tuyệt đối đấy. 100 điểm toán, thầy nhìn mà xem."
"Đây nữa, đều là điểm tuyệt đối."
"Chúng ta có phải hoa mắt rồi không? Sao học sinh đội sổ lại đột nhiên nhảy vọt như thế này chứ?"
Chu Viễn cầm giấy kiểm tra trong tay, hai tay không ngừng run rẩy xem xét. Lật qua lật lại, cúi đầu nhìn tên trên đó, lại nhìn đến phần bài làm. Đây là sự thật sao?
Rất nhanh sau đó, Phong Túc bị gọi đến văn phòng. Cậu còn tưởng là bản thân lại làm ra chuyện khác người gì rồi nên mới bị gọi đến cơ đấy. Vừa vào cửa đã thấy Chu Viễn mặt mày tái nhợt, đến cốc nước cũng cầm không chắc nữa.
"Phong... Phong Túc, có phải gia đình em gặp khó khăn không?"
Phong Túc:?
Khó khăn gì cơ? Đột nhiên thầy ấy nói cái gì thế?
Phong Túc bình thản đáp: "Không có ạ."
Không có? Không có thì tại sao em lại đột nhiên bộc lộ tài năng của mình chứ? Nếu không phải ông từng xem qua thành tích thi đấu trước khi đến Đào Niên thì ông thật sự cho rằng đứa trẻ này đang gian lận rồi đấy.
"Thưa thầy, có chuyện gì thế ạ?" Phong Túc bây giờ thật sự khó hiểu khi nhìn vào biểu cảm của Chu Viễn, cảm thấy thầy ấy không bình thường nữa rồi.
Chu Viễn lấy lại bình tĩnh, cầm mấy tờ kiểm tra lên đưa cho Phong Túc: "Tất cả những bài này em đều đạt điểm tuyệt đối. Không phải em nói em sẽ không học sao?"
Phong Túc cầm mấy tờ kiểm tra trên tay, có chút run rẩy không dám tin. Không phải bảo là chỉ cần làm bình thường thôi sao? Ai mượn lấy điểm tuyệt đối thế hả?
"Thưa thầy, em..."
Chu Viễn không thèm để cho Phong Túc nói xong thì đã cướp lời của cậu: "Phong Túc à, em thật sự là lãng tử biết quay đầu mà. Năm nay là năm học quyết định xem xem em có được thi hay không đấy. Cho nên em cứ như thế này ngoan ngoãn đến lớp đầu vào rèn luyện cho tốt. Em và Trì Hạc là viên ngọc sáng của trường chúng ta đấy."
Mặc dù mỗi đứa sáng một kiểu nhưng chẳng làm sao cả. Đều là học sinh của Đào Niên mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT